[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 3 : Mục tiêu xuất hiện




Tập đoàn Trình thị là tập đoàn tài chính lớn nhất thành phố S, ở bên dưới có vô số công ty con, như về thương mại, thời trang, thực phẩm và vân vân, cái cần có đều có, không bao giờ đếm hết. Mà khu mua sắm ChengCheng là một trong những khu thương mại của tập đoàn đó, vì để nâng cao sự thu hút, cậu cả nhà họ Trình đã tự mình lên kế hoạch cho dự án này, trên thực tế nó thực sự đã thu hút rất nhiều người dân tham gia.

Ở đại sảnh của trung tâm mua sắm, Lam Tiểu Doanh xõa mái tóc dài đen nhánh ra sau lưng, không chút son phấn, hoàn toàn khác hẳn với gương mặt tối hôm qua. Lúc này đôi mắt cô sáng lấp lánh, gương mặt trái xoan, không thể nhìn ra nét kiềm diễm và quyến rũ, có thể nhìn thấy hôm nay cô vô cùng giản dị mà xinh xắn.

Ánh mắt của Vu Mỹ Kim nhìn một lượt khắp người cô, rồi hài lòng gật đầu, lại nhìn thoáng qua chiếc vòng ở trên cổ tay cô, cười khịt coi thường. “Con vẫn còn đeo trên tay sao?”

“Trộm nhà khó phòng!” Người kia nói chuyện không nhanh cũng không chậm.

“Ây da, mẹ con là loại người đó sao?” Vu Mỹ Kim bày ra vẻ mặt uất ức.

“Mẹ không phải, mẹ chỉ có ý đồ trục lợi, thấy tiền sáng mắt, lòng tham không đáy, còn có…….”

“Ngừng lại! Con dám nói mẹ như vậy à, mẹ không muốn sống nữa.” Chặn ngang lời con gái nói, còn tỏ ra uất ức hơn.

Lam Tiểu Doanh nhếch miệng, chỉ tay về phía kia. “Cây cột ở bên kia kìa, nếu mẹ thấy không đủ thì bên kia vẫn còn, mẹ yên tâm đi, bảo hiểm con cũng mua rồi.”

A a a a, Vu Mỹ Kim nghiến răng trừng mắt liếc cô, con quỷ sứ có cần ác đến vậy không? Chẳng có tí thông cảm gì hết sao?

Lam Tiểu Thiên đứng sang một bên nhịn cười, cậu bé kéo gấu áo của Vu Mỹ Kim, ánh mắt hai người giao nhau.

“Được rồi, không thèm so đo với con, mẹ dẫn Tiểu Thiên đi thay quần áo, con ở đây hóng mát đi.” Nói xong, tay dắt theo thằng bé chạy như bay.

Lam Tiểu Doanh đành chịu lắc đầu, cầm theo một túi to đi đến phòng thay đồ.

Một mái tóc dài màu trắng, quần áo màu đỏ, trên tóc còn có hai cái tai đáng yêu, cô tạo hình thành Inuyasha, còn Lam Tiểu Thiên thì giả làm cô bé nhỏ nhắn, hai người kết hợp với nhau nhìn rất đẹp mắt.

Vu Mỹ Kim dắt cậu nhóc đến một chỗ khác, chờ đợi mục tiêu xuất hiện. “Ấy, mục tiêu xuất hiện rồi kìa.”

“Mẹ già à, làm sao mẹ biết người kia chính là cậu cả nhà họ Trình chứ?”

“Không nhìn thấy mấy tên trong khu mua sắm chào hỏi cậu ta rất lễ phép sao? Hơn nữa những người đứng bên cạnh cậu ta đều là quản lý cấp cao ở nơi này, đừng nói nhảm nữa, mau thực hiện kết hoạch đi.”

Lam Tiểu Thiên ra dấu Ok, tiện thể kéo cái áo dài thòn lòn chạy đến.

“Chú ơi…..”

Một cậu bé chạy đến trước mặt Trình Mộc Trì, làm mọi người xung quanh đều chú ý đến.

Lam Tiểu Thiên đi lên phía trước, giật nhẹ ống quần của anh ta, đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn người đàn ông cao lớn kia. “Chú ơi, cháu không tìm được chị, chú có thể dẫn cháu đi tìm chị được không?”

Tầm mắt của Trình Mộc Trì hơi rủ xuống, ánh mắt điềm tĩnh nhìn nhóc con này một chút, có thể thấy rõ, anh ta không hề bực bội.

Những đứng bên cạnh bị thu hút bởi dáng vẻ đáng yêu của cậu bé, nhận thấy trong bầu không khí có gì đó kỳ lạ, liền muốn đi đến dẫn cậu bé đó đi.

Ở bên kia, Vu Mỹ Kim đẩy một chiếc xe để hàng, lao nhanh xe đến gần bọn họ.

Trình Mộc Trì không suy nghĩ gì ôm Lam Tiểu Thiên qua một bên để tránh nguy hiểm, tiếp theo đó lại có người công nhân đẩy một chiếc xe để hàng ở phía sau bọn họ, lúc này mang đến một chút lộn xộn.

“Chú à, xin chú đó, chú giúp cháu tìm chị đi mà.” Lam Tiểu Thiên ở trong lòng anh ta tiếp tục giả vờ.

Trình Mộc Trì quay đầu liếc nhìn cấp dưới một cái, nhìn thấy mọi người bối rối, lông mày nhíu lại, đánh phải dắt nhóc con này rời khỏi.

Đó là hướng đến quần lễ tân, Lam Tiểu Thiên đoán người đàn ông này nhất định muốn phát thông báo tìm người, liền vội vàng nói. “Không được chú ơi, không thể phát thông báo tìm người được, sẽ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của chị cháu đó, chị ấy vốn là người mù đường mà, chú ơi, chú dẫn cháu đi tìm chị cháu đi.”

Đối mặt với một đứa nhỏ cứ quấn lấy không buông, Trình Mộc Trì đành phải phá lệ thỏa hiệp một lần. “Bên kia sao?”

Nghe như vậy, Lam Tiểu Thiên nín khóc mỉm cười. “Bên kia ạ………”

Không chần chừ, bỏ cậu nhóc sang một bên, anh ta đi thẳng một mạch.

Lam Tiểu Thiên bĩu môi, người đàn ông này dám ném mình qua một bên, quay đầu nhìn mẹ già, thầm múa máy tay chân khoe khoang chiến thắng với bà, sau đó chạy nhanh đuổi theo Trình Mộc Trì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.