Dịch: Thanh Dạ Bóng dáng đó bước đi chậm rãi đến trước mặt Trình Mộc Hàng, nhã nhặn cong đôi môi lên, đôi ngươi màu hổ phách xinh đẹp mà trong sáng. “Anh hai, anh đến tổng bộ sao không nói với em một tiếng vậy?”
Trình Mộc Hàng ngồi bên cạnh Lam Tiểu Doanh, mặc dù không nói chuyện với cô, nhưng khí thế của bọn họ đủ để nói lên mối quan hệ là gì.
“Anh hai sao?!” Lam Tiểu Doanh ngạc nhiên bỏ ly rượu xuống, nghi ngờ hỏi: “Anh là cậu cả nhà họ Trình à?”
Trình Mộc Hàng mỉm cười, coi như thừa nhận, ánh mắt hơi có chút tức giận và không vui, cái tên này lại dám tìm đến tận đây. Hơ, nhưng mà như vậy không phải đã chứng minh nó có chút quan tâm đến Lam Tiểu Doanh sao?
“Um sùm nãy giờ thì ra toàn là người nhà với nhau, nhưng nhìn như thế nào cũng thấy anh em nhà mấy anh không giống nhau vậy.” Lam Tiểu Doanh vô thức nói ra một câu, làm cho cả người Trình Mộc Trì cứng nhắc.
Trình Mộc Hàng nở nụ cười hứng thú. “Đúng vậy, chúng tôi chẳng giống nhau chút nào. Em ba, em nói phải không?”
Cuối cùng, có người nào đó chẳng qua chỉ là con riêng của kẻ thứ ba thôi, mặc dù bên ngoài sáng loáng, nhưng trong lòng dơ bẩn không chịu nổi. Điều này, chính là chỗ thua kém của Trình Mộc Trì.
Trình Mộc Trì mỉm cười, không hề để ý mà vuốt cằm, ánh mắt lại nhìn Lam Tiểu Doanh, thậm chí còn vươn tay đè vai cô, nói với giọng vô cùng thân thiết. “Để em đợi lâu rồi.”
Người đàn ông nói một câu dịu dàng, làm cho những uất ức trước đó của cô trôi đi sạch sẽ, đối diện với gương mặt giống với Bạch Dã Kiều, quả nhiên Lam Tiểu Doanh không thể cưỡng lại được.
Hai má hơi đỏ ửng lên, cô giống như một cô dâu nhỏ hạ mi mắt xuống. “Không sao đâu, tôi không so đo với anh, nhưng mà…..”
Nói xong lại ngẩng khuôn mặt trắng tinh lên, ngọt ngào cảnh cáo: “Nhưng mà, không có lần sau đâu nhé.”
Ánh mắt của Trình Mộc Trì chưa bao giờ dịu dàng như vậy, ngay cả khóe môi cũng vô thức cong lên, giống như cô là báu vật của anh.
Điều này làm cho Trình Mộc Hàng vô cùng ngạc nhiên, bàn tay ở dưới bàn vô thức nắm chặt lại, nó cố ý khoe khoang mối quan hệ của bọn họ đây mà? Hừ, cứ đợi đó, ai thắng ai thua, vẫn còn chưa biết.
“Cậu Trình từ xa đến đây, quả là hiếm thấy nha.” Vương Tương nghe được tin này, nói cậu ba nhà họ Trình cũng đến Vọng Tương viên của cô ta, làm cô ta vô cùng ngạc nhiên.
Nghe vậy, Trình Mộc Trì chỉ thản nhiên liếc một cái, vẫn lạnh lùng như cũ.
Vương Tương nở nụ cười. “Phục vụ đâu, giúp cậu Trình chuẩn bị một bộ bát đũa, tiện thể lấy rượu Mai Lan Xuân tôi ủ nhiều năm ra đây.”
Nghe thấy thế, Trình Một Hàng có chút bực bội, hiếm khi thấy Vương Tương tiếp đón một người nồng nhiệt như vậy. Rượu Mai Lan Xuân uống vào dịu dàng sảng khoái thoải mái, không say sau khi uống, không cay, không đau đầu, không nóng bức. Đặc điểm của rượu này là hài hòa, tự nhiên, dịu nhẹ, là một trong những báu vật đáng quý trong tất cả các loại rượu trắng, không nghĩ đến cô ta lại dám lấy loại rượu Mai Lan Xuân quý giá này ra tiếp đãi thằng con riêng kia.
Sau khi chuẩn bị xong, Vương Tương tự mình thay mặt mọi người châm một ly rượu, cạn trước rồi mời rượu sau.
“Bà chủ Vương quá khách sáo rồi, ly này đến lượt tôi.” Trình Mộc Trì mời lại một ly.
Mặc dù chỉ nhấp một ngụm nhỏ loại rượu cực phẩm này, nhưng vẫn bị mùi vị của nó làm cho hấp dẫn, quả nhiên khi uống vào cảm thấy rất thoải mái, không hề có cảm giác cay nồng. “Rượu ngon!”
Lời khen của cô, làm cho ánh mắt của Trình Mộc Trì thay đổi, đôi lông mày thỉnh thoảng nhếch lên, cô gái này biết uống rượu sao?
Tâm trạng của Trình Mộc Hàng cực kỳ tồi tệ, bữa tiệc này vốn dĩ là cây cầu nhằm giúp quan hệ giữa anh ta và Lam Tiểu Doanh thân thiết hơn, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim [1]. Anh ta buồn bực uống một ngụm thật to, sau đó kiềm nén cảm xúc lại, giúp cô châm rượu. “Cô thích thì uống thêm vài ly đi.”
“Được thôi, khoản nợ lúc trước giữa chúng ta xóa sạch nha.” Lam Tiểu Doanh cũng không phải loại con gái bụng dạ hẹp hòi, lúc nào cần hào phóng thì cũng rất hào phóng.
Quay đầu lại nhìn, ấn đường giữa trán của Trình Mộc Trì càng sâu hơn, bọn họ dám tiếp tục uống rượu như uống nước lã, đã vậy còn cười đùa vui vẻ, giống như rất thân thiết với nhau vậy. Cô gái này, ghê gớm thật.
Ở bên kia, Hắc Vân nhìn thấy bọn họ qua bức rèm, sự sắp xếp của Trình tổng là muốn tốt cho cậu Trình, có lẽ sự tồn tại của Lam Tiểu Doanh chính là cọng cỏ cứu mạng cậu chủ.