[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 26 : Tập đoàn Trình thị




Dịch: Thanh Dạ

Đi vào một con đường lớn lót toàn đá cẩm thạch, phong cảnh nhìn vào ban ngày lại là một dáng vẻ khác, Lam Tiểu Doanh nhìn chằm chằm những cây phương tím bên ngoài cửa xe. “Đẹp quá đi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ đẹp nguy nga của cây phượng tím đó, đẹp thật, ở trường cũ của cũng có loại cây này.”

Dời tầm mắt đi, cô nằm bò ra cái ghế dựa của Trình Mộc Trì. “Cậu Trình cũng thích phượng tím sao?”

Hai người ngồi ở đằng trước im lặng quá mức, trong xe chỉ có một mình cô lải nhải, cho dù hỏi cũng không hỏi ra được nguyên do, cho nên cô nhàm chán lè cái lưỡi của mình ra.

Phút chốc, chiếc xe thắng gấp, cả người Lam Tiểu Doanh đổ về phía trước, đụng vào Trình Mộc Trì.

Trình Mộc Trì liếc cô một cái, Hắc Vân nhỏ giọng báo cáo. “Xin lỗi cậu Trình.”

Lại nhìn người con gái lỗ mãng kia, cậu Trình cũng đành chịu, người gái này không biết cài dây an toàn sao?

Lam Tiểu Doanh rất ấm ức. “Hắc Vân, làm ơn lần sau có thắng gấp thì nhớ nhắc tôi một tiếng.”

“Cô Lam, xin cô hãy cài dây an toàn.” Lời nói đó của Hắc Vân, rất nhẹ nhàng từ tốn, cũng rất máy móc.

Núi Bạch Vân cách nội thành một đoạn đường rất xa, cũng may có đường cao tốc, cho nên chỉ mất nửa tiếng là có thể đến nơi.

Tòa cao ốc lớn ở trước mặt chính là tổng bộ của tập đoàn Trình thị, đầu não kinh tế chủ yếu của cả tập đoàn Trình thị đếu xuất phát từ nơi này. So sánh từ trên xuống dưới, doanh nghiệp duy mô lớn như trung tâm thương mại Chengcheng cũng chỉ là cá nhỏ gặp cá lớn thôi.

Lam Tiểu Doanh vô cùng chấn động, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một công ty lớn đến vậy, hơn nữa mình còn là nhân viên của công ty này. Nghĩ lại, Trình tổng cho cô đặc quyền còn được hơn cái thẻ màu đen kia, ít nhất đã giúp cô đạt được giấc mộng vào làm việc một công ty lớn.

Theo sau Trình Mộc Trì và Hắc Vân, đón nnhận cái nhìn chăm chăm của mọi người, thế mà Lam Tiểu Doanh không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn hiên ngang kiêu ngạo, làm cho cô có chút khoái chí.

Đến thang máy, Trình Mộc Trì và Hắc Vân bước vào trước, không thèm đợi cô mà đóng thẳng cửa.

Tầng 59 nha! Nani (gì chứ), cậu Trình này thật sự quá ác độc mà mà mà mà. Lam Tiểu Doanh tức xì khói, ở đây chỉ có một cái thang máy, nhất định anh ta đang cố ý mà. Hứ, tầng 59 thôi mà, ai sợ ai chứ? Muốn ném cô đi sao, không có cửa đâu!

Lam Tiểu Doanh lập tức chạy lên cầu thang, xông lên trước với tiếng trống cổ vũ tinh thần đầy hăng hái.

Lúc đến tầng 59, cô đã thở hì hụt, mệt! Không mệt không phải là người.

Không nhìn thấy nhân viên, cô thoáng nhìn thấy bên kia có phòng làm việc, vì thế lập tức tiến lên.

Chỉ là, còn chưa đi vào, đã bị một cô gái xinh đẹp chặn đường. “Cô này, phòng làm việc của cậu Trình cô không thể tùy tiện đi vào đâu.”

Lam Tiểu Doanh đón nhận ánh mắc khiêu khích của cô gái kia, biết rõ cô ta chắc chắn do tên kia điều đến để ngăn mình, cho nên cô tiện tay lấy một cái thẻ chứng minh trong túi ra. “Đây là thông báo điều động nhân sự của Trình tổng, mời cô xem qua.”

Không để ý cô gái chặn đường đi, Lam Tiểu Doanh đi ngang qua, đẩy mạnh cửa phòng ra. “Trình Mộc Trì, anh cố ý trêu tôi!”

Cả phòng làm việc chợt im thinh thích, mọi người đều bị người con gái đột ngột xuất hiện này làm giật mình.

Mặt Lam Tiểu Doanh cứng đờ, chuyện gì đây? Bọn họ đang họp sao?

“Ha ha……… mọi người tiếp tục đi, tôi, tôi sẽ quay lại sau.” Vội vã đóng cửa lại, Lam Tiểu Doanh hối hận, thật xấu hổ mà, mất hình tượng rồi còn gì?

Trình Mộc Trì thấy thế, trên gương mặt lạnh lùng lại hiện lên một nụ cười nho nhỏ, càng làm cho những người có mặt ở đây cảm thấy kinh khủng, tháng sáu có tuyết rơi nha.

Dựa vào tường, nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của mọi người, hai mắt Lam Tiểu Doanh nở hoa, nhưng cô không hề quên mất nhiệm vụ của mình, chỉ có thể làm người hầu nhỏ của tên đàn ông kia, chẳng biết trọng dụng người tài gì hết.

Này thì đợi, nhưng đợi một lúc thật lâu, nhìn thấy tất cả nhân viên đều tan ca, cái chân mang giày cao gót của Lam Tiểu Doanh đau không chịu nổi, sau cùng đành phải cởi giày ra ngồi xuống tiếp tục chờ đợi, cô không thể tin được, cậu Trình lại có thể đột nhiên biến mất.

“Là cô sao?” Đột nhiên, có một giọng nói vui sướng của đàn ông vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.