Dịch: Thanh Dạ
Giọng nói bất ngờ vang lên làm cho tay Lam Tiểu Doanh run rẩy, hậu quả là cái bánh quy hỏng mất rồi, bực bội thật, cô còn chưa ăn mà mà mà, thật lãng phí quá đi.
Quay đầu lại, trợn mắt nhìn kẻ đầu xỏ: “Anh…..”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lam Tiểu Doanh khiếp sợ đến nói không nền lời, là anh ấy! Chính là anh ấy!
Nhìn dáng vẻ của cô gái kia, dễ dàng nhận thấy vẻ ngạc nhiên của Trình Mộc Trì, nhưng chỉ trong chớp mắt, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra là kiệt tác của ông già, ông lại dám đem con gái đưa đến đây.
Một giây sau, Lam Tiểu Doanh nhảy xuống giường, gần như không suy nghĩ gì mà nhào vào trong lòng người đàn ông, cất tiếng nghẹn ngào: “Bạch Dã Kiều, thì ra anh trốn ở đây, anh còn tính trốn em đến bao giờ hả? Anh cái tên khốn khiếp này…..”
Cái ôm bất ngờ này làm cho cả người Trình Mộc Trì cứng đờ, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, con ngươi của anh co rút lại, hai tay ở hai bên lặng lẽ nắm chặt lại, cuối cùng, đôi môi mỏng cười mỉa: “Lại là cô, tôi nói chưa đủ rõ sao? Cô nhận nhầm người rồi.”
Giọng nói lạnh lùng đủ để cho Lam Tiểu Doanh tỉnh táo, cô vội vài rời khỏi lồng ngực của người đàn ông. “Anh, là cậu ba nhà họ Trình sao?”
Nói một cách khác, ngày tổ chức lễ hội cosplay bọn họ nhận nhầm người rồi, thật xấu hổ mà! Nhưng, nếu người đàn ông này tối nay ăn mặc không khác gì Bạch Dã Kiều, cô cũng sẽ không nhận nhầm người.”
Trình Mộc Trì bước đến gần, từ trên cao nhìn xuống: “Bản lãnh cũng lớn nhỉ, không những tìm đến đây, mà còn tu hú chiếm tổ chim khách nữa ha.”
Lam Tiểu Doanh vô thức nâng mí mắt lên, quả nhiên cô đi nhầm chỗ rồi a a a.
Nhưng, cuối cùng anh có phải là Bạch Dã Kiều không? Cho dù như thế nào, cũng phải làm rõ mới được.
“Chính ba anh nhờ tôi làm vệ sĩ cho anh đó, còn chuyện tu hú chiếm tổ chim khách, xin lỗi anh nha, tôi lạc đường.” Lam Tiểu Doanh đè nén cảm xúc lại, tự biện hộ cho mình.
“Cút, tôi không cần.” Trình Mộc Trì gào thét, ai cho phép loại người như cô xuất hiện ở địa bàn của anh.
“Cậu Trình, thật ngại quá, nhận tiền của người ta rồi, phải làm đến nơi đến chốn chứ.” Nhìn người đàn ông tức giận, Lam Tiểu Doanh nở nụ cười gió thoảng mây bay, rồi quay trở lại giường thu dọn đồ đạc.
Một tiếng hừ khinh miệt, Trình Mộc Trì đưa một tấm thẻ màu đen ra, nói với vẻ chán ghét: “Ông già có thể cho cô bao nhiêu, tôi sẽ cho cô gấp đôi, cô mau chóng cút khỏi tầm mắt tôi đi.”
Oa, cậu Trình nổi giận rồi, tuy trong lời nói của anh đầy vẻ châm chọc, nhưng Lam Tiểu Doanh lại nghe tai này rồi ra tai kia, thậm chí còn nói với vẻ thảnh thơi: “Quá muộn rồi, đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng tiền.”
Nói xong, cô giơ cái cổ tay sưng tấy của mình lên. “Ba của anh muốn chính là chiếc vòng ngọc này, nhưng bây giờ chiếc vòng ngọc này không tháo ra được, cũng đâu thể cắt bỏ bàn tay quý giá của tôi nhỉ?”
Nghe vậy, mặt Trình Mộc Trì biến sắc, anh nhìn chằm chằm cổ tay của Lam Tiểu Doanh, khuôn mặt điển trai dần phóng to ra, nắm lấy cổ tay của cô gái, cố ý muốn tháo chiếc vòng ngọc.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, trong lòng Lam Tiểu Doanh vẫn có chút run run, cho dù anh không phải Bạch Dã Kiều, nhưng vẫn bị khuôn mặt đó quyến rũ, hai má đỏ ửng lên, tim của đập nhanh hơn.
Quả nhiên, cho dù có làm thế nào cũng không thể tháo chiếc vòng ngọc ra, Trình Mộc Trì nhíu mày, không lẽ……..
“Đau quá, tôi đã nói không tháo được mà, cho nên, chỉ có thể cố mà ở bên cạnh anh thôi.” Lam Tiểu Doanh đánh tay anh, tên này cố ý phải không? Làm tay cô đau chết đi được.
“Anh cho rằng tôi muốn ở bên anh lắm sao? Tính tình xấu xa muốn chết.” Cô nói thầm.
Ánh mắt của Trình Mộc Trì vẫn lạnh lùng như trước, cuối cùng cũng không thèm nhìn cô mà tông cửa đi ra ngoài.
Trong lòng càng buồn bực hơn, ngoại trừ việc cái vòng ngọc không thể tháo xuống, đó chính là lễ tế máu, chiếc vòng ngọc hoạt động lại, hơn nữa còn nhận chủ. Đây, không phải là chuyện đẹp gì.
Trình Mộc Trì chưa bao giờ nghĩ đến, mọi chuyện sẽ trở thành thế này, càng ngày càng tồi tệ hơn, bởi vì tương lai không thể nào dự đoán được nữa…….