[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 22 : Cô nói, ai yếu đuối




Dịch: Thanh Dạ

Biệt thự của Trình Mộc Trì nằm ở vùng ngoại ô trên đỉnh núi Bạch Vân, đó là vùng đất lành với non sông nước biết. Sau khi cánh cửa sắt tự động mở ra, vừa vào cửa liền nhìn thấy một vòi phun nước, dòng nước phun nhỏ tản ra và rơi xuống giống như tiên nữ đang rải những cách hoa, vòi phun nước chia làm nhiều tầng, nhất là vào ban đêm, cả vòi phun nước bởi vì có ánh đèn lung linh nhiều màu sắc, làm cho cảnh vật càng thêm nguy nga.

Men theo con đường lớn lót đá đi vào, cảnh vật ven đường còn tuyệt đẹp hơn, hai bên đường trồng phượng tím, những bông hoa màu tím nở sum sê thành từng chùm, giống như rơi vào chốn thần tiên. Lam Tiểu Doanh vừa mới tỉnh lại cũng bị cảnh vật ở bên ngoài cửa xe làm cho chấn động, từ sau khi rời khỏi trường học, đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy loại cây này nhỉ? Đang nhớ lại chuyện xưa, cho nên lúc này cô không hề phát hiện ra, cây phương tím trồng ở hai bên đường chỉ là cây được mô phỏng lại.

Cuối cùng xe dừng ở bên ngoài cái hàng rào màu trắng, Kinh Phong mở cửa ra, cô xách theo balô xuống xe.

Ngay lập tức, có một người đến tiếp đón. “Ngài Kinh Phong, sao ngài lại đến đây?”

Bên dưới ngọn đèn, Lam Tiểu Doanh nhìn ra được khuôn mặt của người vừa đến, cảm thấy có chút quen mắt nhỉ?

Kinh Phong và người đó đi qua một bên, chỉ nói đơn giản một chút, người nọ hiểu ngay lập tức.

Trong lúc họ đang nói chuyện, Lam Tiểu Doanh giả vờ nhìn ngó xung quanh. Trong giây lát, hai mắt mở trừng, người đàn ông đó chính là người lái chiếc Buick màu đó tối hôm đó, sau đó người tái xế đó bắn nước tung tóe lên người cô. Trời ạ, không trùng hợp đến vậy chứ? Không lẽ người ngồi trong chiếc Buick màu đỏ lúc đó là cậu ba nhà họ Trình sao?

“Cô Lam, mời cô theo tôi.”

Lam Tiểu Doanh bối rối cười một tiếng, cũng may người kia không nhận ra. “Làm phiền chú rồi.”

“Không có chi đâu…..”

Kinh Phong thấy thế, bèn an tâm trở về báo cáo, điều duy nhất anh ta lo lắng, cậu Trình sau khi quay về biết trong biệt thự mình có thêm một cô gái, không biết sẽ có thái độ gì đây…..

Vừa bước vào, đập vào mắt chính là phong cách trang trí lấy màu xanh nhạt làm chủ đạo, tươi mắt thanh lịch, mang đến cho người ta cảm giác của một đứa con cưng, cả phong khách gần như chỉ có màu xanh lục đậm và nhạt, phối hợp thêm màu trắng của gia dụng và đèn treo, nhìn vô cùng giống nông thôn.

Điềm đạm mà thanh nhã, làm cho Lam Tiểu Doanh có nhiều ấn tượng tốt, chí ít người đàn ông sống trong môi trường như vậy hẳn là người có học thức

“Cô Lam đã nghe rõ chưa vậy?” Chú Lâm tài xế quay đầu hỏi.

Lam Tiểu Doanh lờ mờ, mỉm cười che giấu, nói: “Tôi hiểu rồi, ha ha.” Thực ra, cô chẳng hề nghe chú Lâm nói gì.

“Vậy tốt rồi, Trình tổng sắp xếp cô ở trong biệt thự của cậu Trình, cô nhớ rõ những gì tôi vừa nói.” Chú Lâm chỉ vào cái phòng đầu tiên ở khúc cua bên trái, nói xong liền rời đi.

Lâm Tiểu Doanh thoải mái thở ra, cô dậm chân bước vào, sau khi mở cửa ra , cô do dự: “Rốt cuộc đâu mới là phòng của cô đây? Thôi kệ, căn này vậy.”

Bước nhanh vào trong, mở đèn ở đầu giường, đập vào tầm mắt vẫn là cách trang trí nhã nhặn giản dị, không biết tại sao, nó luôn làm cho cô có cảm giác, chủ nhân nơi này là một người có nội tâm cô đơn. Ầy, cô từ lúc nào lại có lòng đồng cảm tràn lan thế nhỉ? Vẫn là gọi điện thoại về nhà báo bình an mới quan trọng hơn.

Người nhận điện thoại là Lam Tiểu Thiên, nghe thấy giọng của em trai, lông mày của Lam Tiểu Doanh hơi giãn ra, nói: “Tiểu Thiên, chờ một thời gian chị sẽ nghĩ cách đón hai người đến đây, em phải nghe lời mẹ biết không? Đừng để cho mẹ gặp rắc rối nữa.”

“Vâng vâng, em biết rồi. Chị à, em sẽ nhớ chị đó. Đúng rồi, nhà của cậu Trình đẹp không chị? Có nhiều đồ ăn không vậy chị?”

“Đươg nhiên là đẹp rồi, nhưng mà, một người đàn ông to xác cần một người con gái bảo vệ, ha ha, chắc chắn anh ta yếu đuối lắm.” Không thể nhịn cười được, cô ngồi xếp bằng trên giường cười đến cực kỳ mất hình tượng.

Lam Tiểu Thiên nghe vậy, cũng cười theo, cũng không quên nhắc nhở chị mình: “Chị à, ở ngoài không bằng nhà mình, chị đừng có lơ mờ gây tội với cậu Trình nha.”

“Được rồi, chị còn cần em nhắc sao? Ngày mai kêu mẹ dẫn em đi học, cứ vậy nha.” Sau khi cúp máy, Lam Tiểu Doanh mở túi đồ ăn vặt ra.

Phía sau, có một giọng nói lạnh lẽo cất lên. “Cô nói, ai yếu đuối hả?”

Ss, túi đồ ăn bị mở mạnh ra, bánh quy rơi rải rác trên chiếc giường đơn…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.