[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 20 : Chịu thua




Dịch: Thanh Dạ

Lam Tiểu Doanh ngừng động tác thay quần áo, cứng nhắc mang quần áo trả về chỗ cũ, ánh mắt lạnh lùng nói: “Vi Vi, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cô gái tên Vi Vi mở to hai đôi mắt long lanh, kéo tay cô, hỏi với vẻ quan tâm: “Tiểu Doanh, có phải cô chọc trúng người nào rồi phải không? Hôm nay tôi nghe có người nói với quản lý, nhất định phải sa thải cô, nếu không phải cuốn gói đi thay cô.”

“Có nhìn thấy dáng dấp người đó như thế nào không?” Nếu như cô biết được người đó là ai, nhất định phải bắt người đó cho cô một lý do nghe thuyết phục.

“Làm một người đàn ông mặc đồ kỳ lạ, thời đại bây giờ còn có người mặc sườn xám nam thêu hình rồng nữa? Dáng vẻ nhình được, nhưng gương mặt lạnh lẽo, hình như có nghe nhắc đến Trình thị……”

Nghe Vi Vi miêu tả như vậy, Lam Tiểu doanh nheo mắt lại, từ trong ánh mắt lộ ra sự căm phẫn. Cô biết ngay chuyện này có vấn đề mà. Do tên cấp dưới của Trình Tuyển ra tay, gọi là Kinh Phong. Thời tiết nóng nực mà còn mặc nguyên bộ sườn xám nam, mặc kín vậy có gì hay ho chứ? Cắt tóc ngắn rồi để che một bên mắt, nhìn là biết người kỳ lạ rồi. Hey, không phải lừa ông già kia không bán vòng ngọc rồi sao, có cần phải đuổi giết đến cùng đường vậy không? Khốn thật, Lam Tiểu Doanh nổi giận rồi.

“Tiểu Doanh, cô, cô sao lại cười?” Hơn nữa, nụ cười rất đáng sợ, Vi Vi nghĩ mà sợ nhìn cô chăm chăm, cả người run lên một cái.

“Không có chuyện gì, tôi về trước đây, cám ơn cô Vi Vi.” Chào tạm biệt xong, cô chạy như bay ra ngoài.

“Alo, mẹ già, mẹ mau gửi cho con dãy số của tên kia đi.”

Nghe xong lời đó, Vu Mỹ Kim ngơ ra: “Dãy số nào?”

“Kinh Phong đó, đừng giả bộ ngớ ngẩn với con, gửi ngay bây giờ, rất khẩn cấp.”

Nghe giọng gào thét của con gái, bà mới từ từ lấp cái danh thiếp ở trong túi ra, rồi gửi dãy số đó cho con gái.

Sau khi nhận được, Lam Tiểu Doanh liệc lạc với Kinh Phong ngay, không đến năm phút, một chiếc xe màu đen tới, cô lập tức lên xe.

“Mẹ già, chúng ta làm như vậy, chị không vui đâu.” Lam Tiểu Thiên vừa cắn hạt dưa vừa tràn trề đồng cảm.

“Thằng nhóc con này, như vậy mới giải quyết được, mẹ nói con biết, chị con là người mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, con vẫn không tin như vậy trị không nổi nó à.” Vừa nghĩ đến tờ tiền màu trắng có thể chui vào túi, tâm trạng Vu Mỹ Kim cực tốt.

“Ây, chị thật đáng thương….”

Lần này đến trước mặt Trình Tuyển, đối mặt với ánh mắt nham hiểm trên gương mặt hiền hậu, Lam Tiểu Doanh không còn có thái độ như lúc đầu, cô tức anh ách đập bàn, nói: “Tôi cho rằng ông là người tốt, nhưng ông lại dám chèn ép tôi như vậy, ông không cảm thấy hèn hạ sao? Ông là người có thân phận gì hả?”

Trình Tuyển coi như không có việc gì mà lau chiếc bình cổ trong tay, ngoài mặt cười như bên trong lại không. “Cô Lam nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu?”

“Đừng đùa giỡn với tôi, không phải chỉ vì một chiếc vòng ngọc sao? Ông dám ngấm ngầm giở trò với tôi. Hơ, chọc tức tôi, chúng nó sẽ vỡ làm đôi.” Cho rằng như vậy có sẽ chịu thua phải không? Ông này đúng là cáo già mà.

Buông bình hoa xuống, Trình Tuyển nhìn cô với ánh mắt vô tội, vẫn mỉm cười, nói: “Cô sẽ không làm vậy, bởi vì chiếc vòng ngọc rất quan trọng với cô, cô làm sao có thể phá hủy nó.”

Giọng điệu gần như chắc chắn, có người có khả năng này, cho dù mặt mũi nhã nhặn ông hòa, cũng làm cho bạn có một sự kích động vô hình bên trong.

Lam Tiểu Doanh chắc chắn, mình bị chọc tức muốn chết, cô tức giận nói: “Được, ông thắng, vòng ngọc tôi bán cho ông. Tốt nhất cho tôi mấy cái thẻ đen, tôi phải bòn rút ông nghèo mạc, hừ.”

Vừa dứt lời, lông mày Trình Tuyển thả lỏng ra, trong lòng nghĩ cô gái này thật thú vị, chả trách nhà họ bạch lại tặng chiếc vòng ngọc màu đỏ quý giá đó cho cô.

Lam Tiểu Doanh tức anh ách tháo chiếc vòng ngọc ra, nhưng, không biết tại sao, cho dù cô vặn như thế nào, chiếc vòng ngọc vẫn không vặn ra. Cho dù tay cô văn đến vừa đỏ vừa rát, chiếc vòng ngọc vẫn như cũ.

Cô sắp khóc lên rồi, sao lại không thể vặn ra vậy vậy vậy.

Vẻ mặt cũa Trình Tuyển thay đổi trong chốc lát, khinh ngạc và khiếp sợ, nhưng chỉ trong giây lát, lại mỉm cười trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.