Dịch: Thanh Dạ
Sau khi gặp phải chuyện này, bình an vô sự trôi qua được vài ngày. Hôm nay đến lượt Lam Tiểu Danh được nghỉ, cô bèn tự mình đưa Tiểu Thiên đi học.
Vừa đến cửa trường, hình như chủ nhiệm đứng đợi rất lâu rồi, nhìn thấy cô vội vàng đi đến, nói: “Cô Lam, xin lỗi cô, Tiểu Thiên bị cho thôi học rồi.”
Nghe như vậy, Lam Tiểu Doanh ngạc nhiên hỏi: “Tại sao? Có phải Tiểu Thiên nhà tôi mắc phải lỗi gì ở trường không?”
Lam Tiểu Thiên uất ức, vội vàng phản bác: “Em không có, cô giáo, cô hiểu rõ hơn em mà.”
Cô giáo áy náy nói: “Không phải vậy đâu, biết nói sao đây, nhà trường vừa nhận được thông báo, nói hộ khẩu của em Tiểu Thiên có vấn đề, nhà trường không thể nhận một em học sinh không rõ lai lịch, cho nên đành phải cho em ấy thôi học.”
Hộ khẩu sao? Lam Tiểu Doanh có chút bối rối, cả nhà cô từ nông thôn chuyển lên, lúc đầu bán nhà cũ và đất ở quê, muốn chuyển hộ khẩu lên thành phố S cần rất nhiều tiền. Mẹ già nói đi cửa sau là được, cuối cùng tốn không ít tiền cũng không có được hộ khẩu của ba người, cho nên mới kéo dài chuyện này. Lúc vừa mới đến thành phố S chỉ qua loa làm đại cái tạm trú cho xong. Không ngờ, chuyện này cũng bị tra ra.
“Cô à, có thể dàn xếp một chút không? Hộ khẩu của Tiểu Thiên phải một tháng nữa mới có.”
“Xin lỗi cô, chuyện này chúng tôi không thể tự mình giải quyết được, không bằng để Tiểu Thiên nghỉ ngơi ở nhà đi, đợi khi nào có hộ khẩu mới quay trở lại trường, tôi còn có việc, không thể nói nhiều hơn.” Cô giáo luống cuống chào tạm biệt, rồi vội vã bỏ đi.
Lam Tiểu Doanh nói gì cũng không có cơ hội, cô đành chịu thở dài, sao lại trở thành thế này chứ?
Lam Tiểu Thiên kéo gấu áo của cô, nhe hàm răng nanh ra: “Chị, không sao đâu, không đi học cũng hay, em có thể giúp chị kiếm tiền.”
Dịu dàng xoa đầu cậu nhóc, Lam Tiểu Doanh nắm tay cậu, nói: “Chị dẫn em đi tìm mẹ già, mặc dù hôm nay được nghỉ, chị vẫn phải ra ngoài kiếm tiền.”
“Vâng, em đến chỗ mẹ già, nơi đó cũng sẽ có nhiều khách lắm.” Cậu nhóc cười híp mắt, giống như không thể đi học là một chuyện không để trong lòng.
Nói về Vu Mỹ Kim, bà phụ bán trong một quán ăn của người bạn cùng thôn, hai chị em Lam Tiểu Doanh vừa đến, thì nhìn thấy bà đang ủ rủ rồi một chỗ.
“Mẹ già, chuyện gì vậy? Hôm nay không bán sao?”
“Bán gì nữa chí? Mỹ Phượng nói, người khác ra giá cao mua, nên bà ấy sang tiệm rồi.” Một người một khi gặp xui xẻo, môi hở răng sẽ lạnh thôi.
Lam Tiểu Doanh nghi ngờ, khu vực này không sầm uất, cho dù muốn phát triển, cũng không thể kiếm lại vốn ban đầu, làm ăn nhỏ còn được, chỗ như vậy cũng bị thu mua à. “Là ai thu mua vậy?”
“Còn có thể là ai? Tập đoàn Trình thị đó, bọn họ rãnh rỗi không có việc gì xài tiền chơi chúng ta còn biết phải làm sao nữa?”
Tập đoàn Trình thị sao? Đáng nghi thật, có điều kỳ lạ. Lam Tiểu Doanh vừa nhớ tới, cái nhà trẻ kia là của tập đoàn Trình thị.
“Ây, đi thôi, về nhà gặm cơm vậy, mấy ngày này không có cách nào khác, ai kiu người kia sống chết không chịu bán cái vòng ngọc.” Vu Mỹ Kim nắm tay Lam Tiểu Thiên, mặc kệ con gái bỏ đi ngay.
Lam Tiểu Thiên ném cho chị ánh mắt thông cảm, rồi nhìn tay chị, sau đó theo mẹ già về nhà.
Lam Tiểu Doanh cực chán nản, than thở, bây gờ thay đổi chiến thuật rồi, không còn càm ràm nữa.
Sau đó, chỗ cô đang làm cũng xảy ra chuyện tượng tự, làm cho sự nghi ngờ càng tăng lên.
Đến buổi tối, Lam Tiểu Doanh đến quán coffee ở tả ngạn sông, cô không thể tin được, ngay cả bên tả ngạn sông cũng bị thu mua.
Ngay cả công việc ở quán bar cũng mất, cô dựa vào quan hệ nhờ vả, khó khăn lắm mới tìm được một công việc ở một quán coffee lớn. Vì cô mới tốt nghiệp mười hai, cho nên chỉ có thể làm công việc bán thời gian. Mỗi buổi tối chỉ làm hai tiếng, lương cũng được kha khá.
Cô vừa mở đấy kính của quán coffee, vội vàng đến tủ quần áo, nói: “Vi Vi, tôi đến rồi……”
Một cô gái mặc đồ phục vụ đến, ngẩng gương mặt đỏ bừng lên, nói với vẻ xin lỗi:”Tiểu Doanh, xin lỗi nha, quản lý nói, cô không thể tiếp tục làm ở đây nữa…..”