[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 18 : Như thật như giả




Dịch: Thanh Dạ

Trong lúc mơ màn, Lam Tiểu Doanh cảm giác mình đang nằm trên lưng thứ gì đó, lạnh lạnh, giống như vảy. Cô cố gắng mở mắt ra, thế nhưng đôi mắt lại vô cùng đau nhức. Vỏn vẹn chỉ có vài giây, cô liền trở về căn phòng của mình, được đặt trên chiếc giường mềm mại, làn khói màu xanh đen kia dần dần biến mất.

Mở mắt ra, cô nhìn thấy người trước mắt, không, không phải là người, là thú sao? Hình như cũng không phải. Chớp mắt thật mạnh, tầm mắt cuối cùng cũng rõ ràng hơn.

Quần áo màu trắng bạch kim bay phất phơ kỳ ảo, người ở trước mặt cả người cứng đơ như khối băng, trắng xác không giống con người, hai đôi ngươi màu xanh mơ màng bao phủ một lớp sương mờ, đôi tai dài dựng thẳng hai bên mái tóc, vì vậy làm ăng thêm chút lẳng lơ. Gương mặt lạnh lùng, không thấy được chút biểu cảm, mặc dù kỳ lạ, nhưng dáng vẻ lại cực kỳ xinh đẹp.

Nhìn xuống dưới, đúng là quái vật nửa người nửa thú, trên người còn có vảy cá, tấm vảy trong suốt như thủy tinh, thỉnh thoảng còn lấp lánh ánh chớp.

Người nửa thú! Lam Tiểu Doanh mở to hai mắt, trong đầu lại nhớ đến một loại sinh vật khác mà Trình Tuyển nói. Trời ạ, cô nhất định đang nằm mơ, nhất định là vậy.

Người nửa thú nhìn chằm chằm cổ tay đang đeo chiếc vòng ngọc màu đỏ của cô gái, đôi lông mày lạnh lẽo nhíu lên, vươn đôi tay mãnh khảnh ra lần nữa, nhấn vào giữ trán cô, Lam Tiểu doanh lại hôn mê lần nữa.

Trong bầu không khí vươn vãi hơi thở lạnh lão, khóe môi người nửa thú cong lên, trong miêng thốt ra những âm thư lúc có lúc không, lại không cách nào biết rõ người đó nói gì….

Thời gian một phút một giây trôi quan rất nhanh, ngọn đèn ở phòng khác bị người khác bật lên, Vu Mỹ Kim co người ngã trên sàn ở phòng khách, vẻ mặt không vui.

Lam Tiểu Thiên chỏng mông ngồi xuống, sau đó bóp chân cho bà: “Mẹ già, mẹ vất vã rồi.”

“Có hơi sức thì khuyên chị con bán chiếc vòng ngọc đi, chúng ta cần gì phải mệt như vậy?” Vu Mỹ Kim đẩy tay cậu ra, nhắc đến chuyện này lại nghiến răng, muốn bổ đầu con bé kia ra xem trong đầu chứa gì.

Lam Tiểu Thiên liềm im bặt, ánh mắt tránh né, nhìn thấy phòng chị mình sáng đèn, mừng lớn nói: “Mẹ già, hình như chị về rồi đó.”

“Con nhỏ đó còn dám về sao?” Vu Mỹ Kim từ dưới đất đứng dậy, tức anh ách xông vào phòng, kéo Lam Tiểu Doanh dậy.

“Ây da, mẹ, mẹ làm gì vậy? Con mệt chết đi được, không để cho người ta ngủ hả?” Lam Tiểu Doanh bị đánh thức trửng mắt.

“Còn biết về nhà hả? Cho rằng để lại chút tiền là có thể bỏ đi à, mau chóng bán chiếc vòng đi, nếu không mẹ vè Tiểu Thiên có nước ra đường ăn xin.”

Lại là vấn đề này, Lam Tiểu Doanh bực bội bịt tai lại, nói: “Muốn đi thì đi, tùy ý mẹ.”

Vu Mỹ Kim tức giận dậm chân, Lam Tiểu Thiên đành chịu lắc đầu, hey, cái cảnh này đến khi nào mới chấm dứt? Không có tiền chuyện gì cũng không làm được, nhất là có một người siêu cấp như mẹ.

Tiếng ồn ão, cho đến khi Vu Mỹ Kim mệt mới dừng lại.

Lúc này, Lam Tiểu Doanh ngời trên ban công, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, cô quay trở về nhà như thế nào chứ? Hôm qua gặp Trình Tuyển xong đã xảy ra chuyện gì? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có nhỉ? Kỳ lại thật…..

Nhưng mà, vòng ngọc, cô không định bán cho Trình Tuyển, gì mà người nửa thú, hơ, chỉ là trò bịp bợm trẻ con. Ngày mai lại là một ngày mới, phải cố gắng kiếm thêm tiền thôi.

Còn về Trình Mộc Hàng, sau khi tỉnh lại nhìn thấy bình hoa bị vỡ bên giường, cũng giống như cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra, cũng không nhớ đã gặp ai. Nhưng, trực giác lờ mờ đoán được, một phần ký ước dường như bị ai đó lấy đi.

Điều này lại cho anh hơi nhíu mày lại, chìm trong suy nghĩ của mình rất lâu. Cho dù như thế nào, anh cũng phải tìm cách giải mã bí ẩn này…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.