[Dịch]Ông Xã Quái Dị

Chương 13 : Con nói không bán, ai dám bán?




Dịch: Thanh Dạ

Trình Mộc Trì mỉm cười, sau đó bước ra từ chiếc Buick, đứng thẳng trước mặt cô gái đang đứng im. “Bạch Dã Kiều sao? Ha, sao nào, tôi nhìn giống người đàn ông của cô lắm sao? Hay là, cô đổi một cái cớ khác để bắt chuyện, có lẽ tôi sẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng, đừng hạ thấp chỉ số thông minh của tôi.”

Mỉa mai, khinh miệt một cách trắng trợn, Lam Tiểu Doanh đẩy mạnh lồng ngực đang dần kề sát mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin lỗi anh, tôi nhận nhầm người.” Sau đó, hoảng hốt lo sợ quay đầu, chạy thật xa khỏi tầm mắt người đàn ông này.

Trình Mộc Trì hài lòng nheo con mắt nguy hiếm lại, ngồi lên xe, bỏ đi không chút lưu luyến.

Còn Lam Tiểu Doanh, cuối cùng cũng không nén được quay đầu lại, nhìn thấy chiếc Buick khuất khỏi tầm mắt, nắm chặt chiếc bật lửa trong tay. Nếu không phải Bạch Dã Kiều, tại sao lại giúp cô? Nếu là anh, tại sao không dám nhìn nhận cô chứ?

Bực bội, ngẩn ngơ, chán nản, tất cả mọi cảm xúc đồn nén lại lòng, làm cho người ta càng thêm rối tung. Hít một hơi, Lam Tiểu Doanh đi về nhà, có lẽ lần sau sẽ có cơ hội hỏi rõ ràng hơn.

Quay trở lại khu chung cư Vinh Cảnh, Lam Tiểu Doanh giống như bong bóng bị xỉ hơi, về đến cửa nhà mình, điều chỉnh lại mọi cảm xúc, tỏ ra bình thường đi vào cửa.

Cô vừa mở cửa ra, Lam Tiểu Thiên mở to đôi mắt, chạy vội đến. “Chị ơi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Giọng của em trai rất nhỏ, lại không che giấu được sự vui mừng của cậu, vì vậy Lam Tiểu Doanh nghi ngờ nói: “Lại xảy ra chuyện gì nữa? Đừng nói với chị mẹ già vừa đánh thắng nha, tiền thắng được cũng giống y như tiền đi vay mượn, sớm muộn gì cũng phải trả lại.”

“Không phải, không phải, chị à.” Lam Tiểu Thiên lắc đầu liên tục, kéo chị mình đến bên kia. “Chị xem kìa, người đó đến tìm chị, hơn nữa còn mang nguyên cái va li sáng bóng đầy tiền mặt.”

Nghe như vậy, Lam Tiêu Doanh nhìn qua, chỉ thấy mẹ già đang cười đến run rẩy, cô vội chạy vào.

“Này, anh là ai?”

“Ây da, Tiểu Doanh, con tỏ thái độ gì vậy hả? Cậu Kinh Phong đây muốn bàn chuyện mua bán với nhà chúng ta đó.” Vu Mỹ Kim kéo con gái ngồi xuống, chỉ vào người đàn ông mặc xường xám màu xanh thẩm, cười nói: “Cậu tiếp tục đi.”

Kinh Phong nhìn Lam Tiểu Doanh, xách cái va li lên, mở ra, bên trong quả thật có không ít tiền. “Cô Lam, ông chủ tôi vẫn đang tìm một chiếc vòng ngọc, vừa hay đó là chiếc vòng ngọc trên tay cô, cho nên tôi đến đây muốn hỏi mua nó, nếu như nhiêu đây vẫn chưa đủ, tờ chi phiếu này tùy cô viết vào.”

Có lẽ, cả đời này bọn họ chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đúng thật, tiền rất có sức hấp dẫn, mắt của Lam Tiểu Doanh cũng sáng lên lúc cái va li mở ra. Nhưng, đây là vật hẹn ước duy nhất Bạch Dã Kiều tặng cho cô, cho nên có nói thế nào cô cũng không bán.

“Xin lỗi anh, tôi không biết tại sao ông chủ anh lại để ý đến chiếc vòng ngọc này của tôi, nhưng tôi sẽ không bán, không phải về vấn đề tiền bạc, chỉ là chiếc vòng ngọc này với tôi là vô giá.” Chống lại sức hấp dẫn của tiền tạc, cô đau lòng kiên quyết từ chối.

Lời này vừa nói ra, không chỉ Kinh Phong, mà cả Lam Tiểu Thiên và Vu Mỹ Kim cũng vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.

Kinh Phong đã điều tra hoàn cảnh của gia đình họ rồi mới dứt khoát làm cuộc mua bán này, cho rằng chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được, nhưng không ngờ cô gái này lại từ chối thẳng.

“Tiểu Doanh, con điêu rồi sao? Nhiều tiền như vậy, chúng ta xài cả đời cũng không hết, con bán chiếc vòng đó đi.” Vu Mỹ Kim đương nhiên không chấp nhận, kỷ niệm có thể đổi thành cơm sao? Có thể không? Trong lòng bà gào thét.

“Con nói không bán, ai dám bán hả? Anh này, xin anh hãy về nói với ông chủ anh, tôi sẽ không bán chiếc vòng này.” Sao đó làm động tác tiễn khách, Lam Tiểu Doanh kiên quuyết từ chối.

Kinh Phong thấy thế, đành phải đứng dậy, Vu Mỹ Kim chạy nhanh đến đứng chặn ở trước mặt anh, tươi cười nói: “Cậu Kinh Phong, tôi sẽ khuyên nhủ nó, cậu để danh thiếp lại đây đi, để tôi tiện bề liên lạc.”

Kinh Phong để lại một tấm danh thiếp, vuốt cằm gật đầu, sau đó rời khỏi.

Đóng cửa lại, mặt Vu Mỹ Kim đen thui, gào rống. “Lam Tiểu Doanh, con cố tình có phải không? Đó là thần tài đó.”

Lam Tiểu Doanh không đếm xỉa đến, ngáp dài một cái. “Con đi ngủ đây.”

“Con, cái đứa chết tiệt này, suy nghĩ kỹ lại đi, vì cái tên họ Bạch kia, có đáng không hả? Ây, mẹ sắp tức chết rồi nè.”

“Mẹ già, mẹ đừng tức giận mà.” Lam Tiểu Thiên vô cùng khó xử.

Còn Lam Tiểu Doanh, sau khi đóng cửa lại buồn rầu vuốt ve chiếc vòng ngọc tiếc nuối khóc: “Hu hu, vì mày, tiền của tao không cánh mà bay rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.