Dịch: Thanh Dạ
“Các con ngồi xuống đi, cứ tiếp tục nói chuyện, đừng vì ba mẹ đến mà ai cũng im lặng không nói.” Trình Tuyển nở nụ cười ôn hòa trên mặt, ngồi vào ghế cùng với người vợ Đổng Như.
“Ba, mẹ, lúc nãy chúng con đang nói về chuyện anh hai để ý một cô gái, chính là cô gái đã tham gia hoạt động cosplay ngày hôm nay đó, là một người rất thú vị, con thấy em trai cô ấy rất có tố chất làm một ngôi sao nhi đồng nha, giống như con trai của ba mẹ vậy, rất có cơ hội trở thành siêu sao đó.” Trình Mộc An nói ríu rít, chỉ nghĩ sao nói vậy chứ anh không hề nhận ra bầu không khí lúc này đang bắt đầu thay đổi.
Thấy vậy, Đổng Như liền không vui nói: “Mộc An, con ít nhắc đến những chuyện trong giới nghệ sĩ trước mặt ba con đi.”
Trình Mộc An tươi cười, vội vàng chạy về chỗ mình ngồi, giả vờ như không có chuyện gì.
Đổng Như nhìn về phía con trai lớn, giọng điệu lạnh lùng nói: “Mộc Hàng, con là anh lớn trong nhà, đừng có hùa theo em trai làm bừa, con dâu nhà họ Trình chúng ta phải môn đăng hậu đối, những đứa con gái không ra gì ở bên ngoài, chơi thì được, chứ muốn vào làm dâu nhà này thì đừng có mộng tưởng, hơn nữa có chơi thì cũng đừng chơi quá trớn.”
Gương mặt của Trình Mộc Hàng trầm xuống, nhưng trong chớp mắt, anh lại nở nụ cười. “Mẹ yên tâm ạ, con biết chừng mực, đúng là không thể đặt cược mình vào một số phụ nữ, con sẽ không làm ra những việc làm mất mặt nhà họ Trình đâu.”
Trình Tuyển vỗ vào tay Đổng Như, cau mày lại. “Được rồi, bà đừng có vừa gặp thì trách mắng con cái.”
Ầm một tiếng, Trình Mộc Trì đừng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua những người đang ngồi, rồi nói: “Tôi còn có việc, mọi người ăn cơm đi, tôi đi đây.”
Không đợi người lớn trả lời, Trình Mộc Trì đã sải bước bỏ đi trước mặt mọi người.
“Mộc Trì, ây, đứa con này.” Trình Tuyển buồn bã lắc đầu, thu lại ánh mắt cưng chiều, buổi sum họp gia đình này đều vì anh nên mới định ra, nhưng dường như lần nào cũng làm anh không vui, thực ra trong lòng ông hiểu rõ, Đổng Như không hề chấp nhận đứa con trai như anh.
“Đứa con này bị ông chiều riết hư, trong mắt đâu có những người lớn như chúng ta.” Đổng Như mỉa mai, sự chán ghét bà cố che giấu giờ lại hiện ra rõ ràng.
Gương mặt luôn hiều lành của Trình Tuyển càng ngày càng khó coi. “Như, lấy lại những lời chỉ gà mắng chó của bà đi, thái độ rõ ràng như vậy làm cho người không nhìn ra mới lạ.”
Trong lòng Đổng Như có chút hồi hộp, bà thừa nhận mình có chút cực đoan, nhưng thử hỏi xem, có người phụ nữ nào chịu đựng được chồng mình có con riêng với người phụ nữ khác ở ngoài chứ? Nếu không phải nhà họ Trình là một gia tộc lớn, có địa vị ở thành phố S, bà có cần phải chịu đựng sự sỉ nhục này không?”
“Tôi biết rồi.” Đổng Như nở nụ cười dịu dàng, bao nhiên năm qua bà có thể giữ vững địa vị ở bên cạnh Trình Tuyển, thì tất nhiên bà không phải là chiếc đèn dầu đã cạn.
Trình Tuyển nở nụ cười gượng, ý bảo mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Rời khỏi nhà họ Trình, Trình Mộc Trì tự lái chiếc Buick chạy thẳng trên đường quốc lộ, mỗi lần đi ra ngoài anh đều dẫn theo Hắc Vân. Nhưng đêm nay anh lại giao nhiệm vụ đặc biệt cho Hắc Vân, bởi hôm nay ở trong trung tâm mua sắm Hắc Vân đã nhìn thấy bóng dáng của Kinh Phong. Hắc Vân và Kinh Phong là hai anh em, nhưng ai nấy đều có chủ của mình.
Kinh Phong là vệ sĩ bí mật bên cạnh ba Trình Tuyển, người này một khi xuất hiện, nhất định phải có chuyện gì đó. Trong lòng Trình Mộc Trì có chút quan tâm, nên mới cho người điều tra anh ta, nếu như anh ta vì chuyện kia, sẵn tiện để anh nghĩ cánh đối phó.
Bầu trời đêm đầy sao, chạy xuyên ra con đường quốc lộ dài, uốn lượn theo dọc đường lớn, chiếc Buick chạy vào trung tâm, chạy chầm chậm lên cầu.
Nhà họ Trình, anh không thích chút nào, càng không thích những người gọi là người thân ở cùng với nhau, lúc rãnh rỗi anh thường giam mình trong biệt thự riêng.
Nghĩ đến những lời Trình Mộc Hàng nói lúc này, trong lòng chợt thấy buồn bực, trong đầu luôn hiện lên bóng dáng người con gái hôm nay đã nhìn thấy ở trung tâm mua sắm.
Ánh mắt nhìn lướt qua kính chiếu hậu, lúc nhìn thấy một bóng dáng đó đang đi lên cầu, đôi mắt liền híp lại.