Thượng Thừa Tuyên khẽ nhíu mày, bực dọc ngừng lại, nhưng vẫn ôm chặt Tiểu Mạt không buông: “Chúng ta nói chuyện một lát, đối với em có chuyện gì quan trọng hơn anh”.
Tiểu Mạt không ngờ anh vẫn còn quanh quẩn với vấn đề này, lập tức ngây người, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới lắc đầu cãi: “Có rất nhiều chuyện quan trọng hơn anh, ví như bố mẹ em, cô bác em, chị họ, chồng chị họ, anh họ, chị dâu họ… còn có Hương Hương nhà em nữa…”
Vốn dĩ những người được nhắc đến lúc đầu Thượng Thừa Tuyên cũng không thể không tán đồng, những người quan hệ lằng nhằng như chồng chị họ và chị dâu họ cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng với việc Hương Hương nhà Tiểu Mạt cũng quan trọng hơn anh, thì tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Nhưng đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn!
“Em lấy con chó phốc ra so sánh với anh?” Thượng Thừa Tuyên lập tức nắm được sơ hở trong câu nói của Tiểu Mạt, bèn mượn đề tài một cách trắng trợn, thể hiện rõ uy thế của người chồng đối với vợ mình.
Tiểu Mạt thấy tình hình không ổn, vội vàng xin lỗi: “Em sai rồi, em sai rồi, vì em đang có việc, nên nhất thời sốt ruột mới nói nhầm. Cát Như Thành đại nhân độ lượng, tuyệt đối không so đo từng tí với một cô gái như em đúng không?”
Thượng Thừa Tuyên nhìn bộ dạng tỏ ra yếu thế của Tiểu Mạt cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại vờ tức giận. Anh ôm Tiểu Mạt, hùng hùng hổ hổ kéo cô vào phòng mình. Đương nhiên kéo thì kéo, ngoài miệng anh vẫn không quên nói: “Không phải Cát Như Thành, là Thượng Thừa Tuyên”.
Vừa vào phòng, Tiểu Mạt liền lo lắng, nếu đã bước lên chiếc giường này thì tối nay đừng hòng bước xuống.
“Tiền Vũ Phi, em có việc thật mà…” Tiểu Mạt biết rõ nếu dùng sức kháng cự chắc chắn không thắng được, đành nói thẳng: “Em và bạn vừa đi phụ bản, anh biết em là hộ sỹ, nếu bây giờ em không đi, họ không có người thêm máu, cả đội sẽ bị tiêu diệt.”
Thượng Thừa Tuyên tỏ thái độ không nhượng bộ.
Vì muốn lấy Nhan Phong mà cô bắt đầu học thói nói dối, như vậy mà được sao?! Chuyện bức tranh trước đây, anh còn chưa tính sổ với cô!
Quả nhiên, khoảng thời gian này anh quá chú trọng đến giáo dục tố chất, mà không có chút tổn thất nào do trừng phạt thể xác gây ra…
May mà Thượng Thừa Tuyên xưa nay luôn biết cách điều chỉnh phương châm đúng lúc, chưa bao giờ bảo thủ. Tô Tiểu Mạt đã ngầm ám chỉ tăng thêm độ giáo dục riêng tư một cách rõ ràng như vậy, người coi trọng dân chủ như anh đâu có thể không đáp ứng.
“Không phải Tiền Vũ Phi, là Thượng Thừa Tuyên”. Thượng Thừa Tuyên ép Tiểu Mạt đến cạnh giường, sau đó cầm tay cô đặt lên cúc áo sơ mi mình, cười nhạt, “Cho em hai lựa chọn, một là em ngủ cùng anh, hai là anh ngủ cùng em. Em chọn đi”.
Lòng bàn tay Thượng Thừa Tuyên rất nóng, nóng đến nỗi hai má Tiểu Mạt đỏ bừng lên. Đầu ngón tay cô bị Thượng Thừa Tuyên kéo đến cọ cọ vào khuy, mỗi lần cọ vào nó, đều khiến cô không khỏi rùng mình. Vòng eo mềm mại đã oằn cong lên, Tiểu Mạt thực hiện động tác thể dục với độ khó siêu cao gắng gượng đến bên giường…
“Em chọn cái thứ ba được không?”
Phải kìm chế sự cám dỗ. Không thể lại lỡ hẹn được nữa! Không thể để ân nhân mất mặt trước cả server! Tiểu Mạt không ngừng thầm khích lệ bản thân cố lên!
Rốt cuộc chiếc khuy áo đã không chịu được sự chi phối này, liền bung ra, lộ ra làn da mịn màng của Thượng Thừa Tuyên. Dưới ánh đèn mờ ảo, hấp dẫn mê người.
Sau thành công đầu tiên, anh nắm tay cô một cách tự nhiên, tiến tới khuy áo thứ hai.
Eo Tiểu Mạt không thể cong hơn nữa, cô không chịu được bèn nằm xuống, Thượng Thừa Tuyên lập tức tiến tới.
“Đối với những yêu cầu hợp lý của bà xã, anh đều có thể đáp ứng; những yêu cầu không hợp lý, anh cũng có thể bỏ qua nguyên tắc của bản thân để đáp ứng.” Thượng Thừa Tuyên cười gian xảo, vén tóc Tiểu Mạt ra vẻ đắc thắng, rồi cắn mạnh xương quai xanh xinh đẹp của cô. “Lực chọn thứ ba, chúng ta cùng đi ngủ”.
Vô lại! Vô lại! Vô lại!
Tiểu Mạt sụp đổ, Tiểu Mạt gào thét, Tiểu Mạt không còn cách nào…
Tụ Thủ chắc chắn sẽ tức giận, sao cô có thể làm chuyện này với một họa sỹ trẻ giỏi giang, tài hoa như vậy!
Nhưng cô không trốn được, vì bây giờ cô không thể cử động bất cứ vị trí nào trên cơ thể! Thân thể này còn trung thành với Thượng Thừa Tuyên hơn chính bản thân cô…
Nụ hôn cuồng nhiệt đùa giỡn trên cơ thể cô, chiếc váy ngủ mỏng manh đã bị tuột đến giữa lưng, Tiểu Mạt không nén được cảm giác tê dại trong lòng, mỗi tế bào đều đang kêu gào Thượng Thừa Tuyên đừng chầm chậm như vậy, mà hãy dứt khoát đi!
Bờ vai trắng ngần bất giác hòa chung nhịp với bờ vai săn chắc, cô khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại…
Vào lúc cô cho rằng mình đã trở thành tội nhân thất tín bội nghĩa, thì một cuộc điện thoại đã cứu cô khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng…
Điện thoại vang lên bài hát Quảng Lăng Tân, thì bất luận Thượng Thừa Tuyên đang làm gì cũng đều phải nghe!
Anh đành dừng lại, đi nghe điện thoại: “A lô, bố…”.
Tiểu Mạt trở mình, cẩn thận quan sát động tác của Thượng Thừa Tuyên.
“Bố, chuyện này không phải như vây, bố nghe con nói.” Thượng Thừa Tuyên nhíu mày, nhìn Tiểu Mạt với ánh mắt “Ngoan, chờ anh quay lại”, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Tiểu Mạt vội bật dậy, nhón đầu ngón chân đến bên cửa, chỉ loáng thoáng nghe thấy một số từ, nhưng lại do chính miệng Thượng Thừa Tuyên nghiêm túc nói ra, thì biết tính quan trọng của vấn đề. Hi hi, đúng là ông trời giúp cô, lúc này không chạy, còn chờ lúc nào?
Đâu ngờ Tiểu Mạt vừa mở khóa cửa, liền nghe thấy tiếng lạch cạch trong bếp, đèn trong phòng lập tức tắt hết.
Vào lúc này mà tên vô lại kia vẫn không quên dập cầu dao.
Tiểu Mạt tức giận, đóng mạnh cửa quay về phòng, nhanh như chớp đã thay xong quần áo, cầm túi xách ra khỏi nhà.
“Này, Tô Tiểu Mạt!” Thượng Thừa Tuyên nghe tiếng, chạy khỏi phòng bếp đã không kịp nữa rồi, nhưng vẫn không dám tắt điện thoại của bố, đành trơ mắt đứng nhìn bóng Tiểu Mạt mất dần trong thang máy, vô cùng tức giận mà vẫn phải nhã nhặn ứng phó, “À, không phải, chúng con không cãi nhau… Tiểu Mạt vừa bất cẩn suýt nữa bị ngã, con nhắc cô ấy mà thôi”.
“Con hiểu, bố yên tâm, ngày nào con cũng gọi điện hỏi thăm cô chú bên ấy”.
“Ăn cơm? Cuối tuần sau con đưa bố đi thăm họ”.
“Vâng… con sẽ đối xử tốt với cô ấy”.
“Tạm biệt, bố mẹ nghỉ ngơi sớm đi”.
Thật không dễ ngắt điện thoại, Thượng Thừa Tuyên vội vàng gọi cho Tiểu Mạt. Nhưng chuông reo mãi mà đối phương vẫn không nhấc máy!
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau!”
Đến khoảng lần thứ mười một sau khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó, Thượng Thừa Tuyên liền tháo pin điện thoại ra, vứt lên bàn, mở cầu dao, đi tắm, rồi về phòng khóa cửa, tắt đèn đi ngủ!
Đối với một người hết mình vì tình yêu, Thượng Thừa Tuyên không thể chịu được việc tinh thần của Tiểu Mạt đi trật quỹ đạo, cho dù là một chút cũng không được, đương nhiên… việc cơ thể đi trật quỹ đạo lại càng không thể chấp nhận được!
Vào lúc đang say đắm với anh, mà cô vẫn có thể nhớ đến việc muốn kết hôn cùng Nhan Phong?
Không ngại bỏ nhà đi sao?
Vậy thì đừng về nữa!
Thượng Thừa Tuyên càng nghĩ càng tức, cuối cùng quay người kéo chăn trùm kín đầu, ép bản thân đi ngủ.
Nhưng hơi thở dịu dàng của Tiểu Mạt đã sớm lưu lại trên giường, giờ không có nữ chủ nhân này ở đây, ngay cả chiếc giường cũng cảm thấy cô đơn.
Thượng Thừa Tuyên không chịu được cảm giác này, liền ngồi dậy ôm tất cả ném vào nhà tắm.
Về phòng lấy tấm chăn mới ra, vừa nằm xuống liền phát hiện gối cũng có mùi Tiểu Mạt, anh liền ném vào nhà tắm.
Về phòng lại phát hiện ga trải giường cũng có mùi của Tiểu Mạt, anh cũng cương quyết tháo ra ném vào nhà tắm…
Đi đi lại lại mấy vòng, cả người đã cảm thấy nóng bức, Thượng Thừa Tuyên đành tắm lại lần nữa.
Lần đầu tiên anh không lau khô tóc sau khi tắm, đã chui vào chăn trùm kín đầu ngủ…
Nhưng cứ nhắm mắt, anh lại nghĩ đến bức tranh hôm đó, tim vô cớ đập nhanh hơn, hơi thở cũng dồn dập không thể chịu được. Đã không ngủ được, anh không ngủ nữa!
Thượng Thừa Tuyên tự cười chế giễu, bật đèn xuống giường, mở máy tính.
Vì lần trước anh offline luôn, nên vừa online đã nhìn thấy băng tuyết long lanh trước mắt, xung quanh rất yên tĩnh, chẳng có một ai.
Tất cả cảnh tượng náo nhiệt đều tập trung ở Lạc Dương, tập trung ở buổi hôn lễ long trọng.
Mặt Thượng Thừa Tuyên không chút biểu cảm nhìn những dòng loa chúc mừng không ngừng chạy trên kênh Thế giới.
Anh nhẹ nhàng mở túi đồ, nhìn đống vàng trong đó, và hai bộ hỷ phục tĩnh lặng, bỗng trào lên cảm giác chán nản.
Anh vốn rất ghét game online, vừa nhạt nhẽo vừa lãng phí thời gian, lãng phí sức lực!
Quả nhiên không nên vì bất cứ người nào mà thay đổi sở thích của mình.
Thượng Thừa Tuyên nhìn dãy số đẹp đẽ, đó là thứ mà anh bảo Tiểu Lưu nạp vào vì muốn cho Tiểu Mạt một hôn lễ long trọng. Sở dĩ nói là “một dãy số”, bởi vì anh thực sự chẳng buồn đếm cụ thể có bao nhiêu hàng đơn vị nữa.
Anh nhấn mở thương thành, thao tác mua lặp đi lặp lại, túi đồ dần dần có mấy nghìn loa và mấy trăm Mãn Thiên Hoa Vũ.
Ngón tay mảnh khảnh của anh di chuột, gõ một dòng chữ vào cửa sổ Loa, gõ rồi lại xóa, thật không dễ mới gõ được dấm chấm câu, sau đó nhấn không ngừng, gửi liên tiếp…
[Loa] Công tử Huyên: Chúc sư phụ Tường Vi Bào Mạt hôn lễ vui vẻ, đầu bạc răng long, bách niên giai lão.
[Loa] Công tử Huyên: Chúc sư phụ Tường Vi Bào Mạt hôn lễ vui vẻ, đầu bạc răng long, bách niên giai lão.
[Loa] Công tử Huyên: Chúc sư phụ Tường Vi Bào Mạt hôn lễ vui vẻ, đầu bạc răng long, bách niên giai lão.
…
Bỗng nhiên trên kênh Thế giới có người la thất thanh: “Không hổ là toàn đồ cấp bảy, giàu có thật, ta muốn phát một dòng Loa mà phải đợi hơn ba tiếng!”
Tiếp theo là một trận ồn ào.
Thượng Thừa Tuyên mặc kệ những lời họ nói, lại tiếp tục nhấn Mãn Thiên Hoa Vũ màu hồng trong túi đồ.
Nhấn, nhấn, nhấn…
Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng click chuột.
Pháo hoa năm mươi tệ một phút, không ngừng được anh tung ra ngoài như rác. Cả núi Côn Luân trong Băng Thiên Tuyệt Địa cũng khoác lên mình một bộ đồ màu hồng.
Khắp nơi tràn ngập sắc hồng lãng mạn.
Tuyết bay lả tả…
Tối nay, Mộng Hồi Giang Nam có Mãn Thiên Hoa Vũ rơi mấy tiếng liền…
Thượng Thừa Tuyên làm xong tất cả, đang chuẩn bị tắt game, bỗng nhiên thấy khung tin nhắn ở góc dưới không ngừng nhấp nháy.
Mở ra xem, người gửi tin là Tường Vi Bào Mạt.
Tường Vi Bào Mạt: “Đồ đệ làm gì vậy, đừng phát nữa, lãng phí tiền!”.
Tường Vi Bào Mạt: “Đồ đệ… Đừng như vậy, sư phụ buồn lắm…”.
Thượng Thừa Tuyên cười nhạt, cô ấy có thể buồn vì một nhân vật ảo, mà lại không thể buồn vì người bạn trai đang sống sờ sờ này?
Mặt không chút biểu cảm nhấn tin nhắn tiếp theo, toàn là tin của Tiểu Mạt, xem hết một lượt, chẳng qua cũng chỉ là bảo anh đừng lãng phí tiền nữa.
Khi Thượng Thừa Tuyên xem đến phát chán, chuẩn bị đóng tất cả tin nhắn lại, thì một dòng tin nhắn lại sáng lên.
Tường Vi Bào Mạt: “Đồ đệ, chơi game không cần như vậy. Nói thật với cậu, ngoài đời sư phụ có người yêu rồi, anh ấy quá bận, không có thời gian bên nhau, nên sư phụ mới chơi game giết thời gian thôi. Cậu còn như vậy sư phụ sẽ rất áy náy!”.
Thượng Thừa Tuyên nhìn câu nói này bỗng sững người, sự ớn lạnh trong lòng bỗng tan biến, anh hiếu kỳ nhấn dòng tiếp theo.
Tường Vi Bào Mạt: “Cho dù ta và Tụ Thủ kết hôn, nhưng chúng ta vẫn có thể như trước đây, cơ bản không có gì khác biệt cả. Nương tử phu quân gì đó chỉ là thay đổi cách xưng hô giữa bạn bè mà thôi. Ngươi đọc được tin nhắn thì mau trả lời, nếu không đừng trách ta không nhận đệ tử nữa”.
Trong lòng cô, hôn lễ này chỉ là thế thôi sao?
Thượng Thừa Tuyên có chút không tin, trả lời nhằm thăm dò Tiểu Mạt: “Sư phụ có người yêu thật sao? Thế kết hôn trong game anh ta không phản đối à?”.
Vừa gửi đi, không chờ Thượng Thừa Tuyên lại thấp thỏm, tin nhắn Tiểu Mạt đã gửi lại: “Sư phụ lừa đệ tử làm gì. Đường nhiên anh ấy phản đối rồi, còn không… Hôm nay ồn ào như thế ngươi cũng nhìn thấy, sao ta có thể là Tụ Thủ mất mặt trước tất cả mọi người trong server, đúng không? Vì chuyện này ta còn đắc tội với người yêu nữa, bây giờ ta đang đau đầu không biết về giải thích với anh ấy thế nào đây…”.
Cảm thấy rõ thành ý trong lời nói của Tiểu Mạt, Thượng Thừa Tuyên cười thầm, bắt đầu nhân cơ hội nói: “Quay về? Sư phụ không ở nhà à? Người yêu sư phụ cũng thật quá đáng, muộn như vậy rồi còn để người ra ngoài một mình!”.
Tường Vi Bào Mạt: “Không, không, không liên quan đến anh ấy, tự ta tùy hứng đi thôi. Bây giờ ta đang trong quán net, khi nào hôn lễ kết thúc sẽ quay về. Nhưng, đồ đệ, ta hỏi chút. Cậu nói xem làm thế nào mới có thể khiến một người con trai không tức giận?”.
Thượng Thừa Tuyên thấy Tiểu Mạt nói câu này, suýt nữa cười sặc: “Sư phụ, có rất nhiều cách, phải xem tính cách anh ta thế nào, mỗi người một khác”.
Lần này Tiểu Mạt trả lời rất chậm, không biết vì đang bận, hay đang suy nghĩ gì.
Tường Vi Bào Mạt: “Anh ấy là người rất ưu tú, tính cách thì không biết nói thế nào, dù sao bình thường cũng rất biết ăn nói, nhưng thỉnh thoảng lại rất kiêu ngạo, đáng yêu”.
Thượng Thừa Tuyên nhìn thấy hai chữ “đáng yêu”, suýt nữa còn cho rằng mình nhìn nhầm, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
Tường Vi Bào Mạt: “Đồ đệ? Cậu đang giúp ta nghĩ cách à? Thế này đi, cậu có QQ không, ta gửi ảnh anh ấy cho. Cậu nhìn là biết anh ấy là người thế nào!”.
Thượng Thừa Tuyên giật mình, cô ấy có ảnh của anh sao?! Không thể nào… lẽ nào là người khác?
Để xem được bức ảnh người yêu của Tường Vi Bào Mạt, người nào đó trước giờ luôn coi thường QQ là công cụ chat cấp thấp, chỉ dùng MSN, đã lập một nick QQ.
Thêm bạn rất nhanh, Tiểu Mạt gửi một đầu icon hình củ hành tây chống nạnh cười rất đáng yêu: “Đồ đệ, cho ngươi chiêm ngưỡng sư công xinh đẹp của ngươi!”.
Thượng Thừa Tuyên suýt nữa phun ra máu… tính từ gì vậy! Làm gì có ai nói đàn ông xinh đẹp!
Lúc này, anh lại hy vọng nhân vật trong bức ảnh là Nhan Phong… Vì hiển nhiên tên đó khá giống với từ “xinh đẹp”.
Tiểu Mạt cẩn thận gửi bức ảnh, còn kèm theo một câu khiến người ta dở khóc dở cười: “Cậu xem xem, trong nhà có tên người yêu quái dị như vậy, ta sao có thể coi chuyện kết hôn trong game là việc nghiêm túc chứ?”.
Được lắm, từ xinh đẹp tăng cấp thành quái dị!
Thượng Thừa Tuyên nhìn bức ảnh đang dần dần được load về: Phật tổ phù hộ, là Nhan Phong, là Nhan Phong, Nhan…
Đương nhiên lúc này Phật tổ đã ngủ lâu rồi.
Người đang nằm ngủ trong bức ảnh thực sự rất phù hợp với từ “xinh đẹp” và “quái dị”, chỉ tiếc không hợp với Nhan Phong…
Thượng Thừa Tuyên thật không muốn thừa nhận đó là anh, cho dù anh cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng khi ngủ của mình!
Nhưng cái ga trải giường đó, cái chăn đó, cái gối đó anh… anh vừa ném vào nhà tắm…
Vào lúc Thượng Thừa Tuyên đang nghẹn họng không biết nói gì, Tiểu Mạt gửi icon YoYo đang nắm tay với đôi mắt long lanh: “Đồ đệ, sư công nhà cậu xinh chứ?”.
Thượng Thừa Tuyên: “…”.
Tiểu Mạt bụm miệng cười: “Có muốn xem tiếp không? Ta chụp lén rất nhiều ha ha ha!”.
Thượng Thừa Tuyên: “…”
Khi con gái khoe ảnh người yêu, quả nhiên đều không có ai ra gì. Không đợi Thượng Thừa Tuyên phản ứng, Tiểu Mạt đã gửi thêm vài tấm ảnh…
Ngoài khuôn mặt khi ngủ chụp siêu gần, còn có các kiểu chụp trộm ở các góc độ khác. Có kiểu mặc comple đang đóng cửa xe, có kiểu trùm chăn tắm lau đầu, còn có kiểu đeo tạp dề nấu cơm… Thượng Thừa Tuyên tối sầm mặt, tuy những bức ảnh này thể hiện rõ sự quan tâm của Tiểu Mạt đối với anh, nhưng… nhưng vào thời khắc anh đang hãnh diện như vậy đừng có bỗng nhiên kèm thêm một câu có được không…
“Xem được hết không? Đồ đệ mau nghĩ cách giúp ta, làm thế nào mới có thế dỗ dành được một mỹ nam kiêu ngạo thế này?”
Mỹ nam kiêu ngạo! Quá đáng lắm rồi.
Tiểu Mạt thấy Thượng Thừa Tuyên mãi không phản ứng, vội vàng gọi: “A lô, a lô, đồ đệ, đồ đệ có đây không?”.
Thượng Thừa Tuyên ỉu xìu trả lời: “Đây…”.
Tiểu Mạt vừa tha thiết vừa đáng thương hỏi: “Có nghĩ ra cách gì hay không?”.
Thượng Thừa Tuyên vốn rất muốn nhân cơ hội này xử lý Tiểu Mạt, nghĩ ra cách gì đó tự thưởng cho mình, nhưng giờ đã bị những từ như “xinh đẹp”, “quái dị”, “mỹ nam kiêu ngạo” đả kích đến nỗi trong đầu trống rỗng, đành miễn cưỡng đưa ra ý kiến rất bình thường: “Ngoan ngoãn nhận lỗi với anh ấy?”.
Tiểu Mạt lắc đầu nước mắt giàn giụa: “Không được, chắc chắn anh ấy đang rất tức giận”.
Thượng Thừa Tuyên ngẫm nghĩ, quyết định vẫn bảo vệ sự tôn nghiêm nam tính của mình: “Thật ra đồ đệ thấy sư công rất đẹp trai!”.
Tiểu Mạt tỏ ra coi thường anh: “Cái ngươi nhìn thấy chỉ là hình tượng thôi, phải nhìn vào bản chất!”.
Bản chất…
Bản chất…
Bản chất cũng rất tuyệt! Thẳng thắng vô tư!
Được rồi, Thượng Thừa Tuyên biết cứ tiếp tục nói về vấn đề này với Tiểu Mạt cũng chẳng có ý nghĩa gì, đành cố nén cơn buồn bực, bắt đầu chuyển chủ đề: “Nói như vậy, sư phụ kết hôn với Tụ Thủ Ỷ Tà Dương cũng chỉ là chơi sao?”.
Tiểu Mạt xoa xoa cằm tỏ vẻ nghiêm trọng: “Cũng không phải chơi, ý ta là… chúng ta phải phân định rõ hiện thực và game. Không phải dành hết tình cảm vào game, hành vi đốt tiền vừa nãy của ngươi, ta không tán thành”.
Thượng Thừa Tuyên khẽ nhếch môi, cười thầm, không biết trước đây ai nằm trong vòng tay mình khóc lóc nói ra sự ức chế trong game, nay lại còn khuyên nhủ người khác?
Tiểu Mạt gửi icon xoa đầu cưng nựng con mèo: “Được rồi, bây giờ hết buồn rồi chứ?”
Thượng Thừa Tuyên nghĩ thầm trong đầu: Rất buồn…
Tiểu Mạt mỉm cười: “Vậy ta đi làm đám cưới đã, ngươi có đến dự không?”
Tuy Tiểu Mạt đã nói rất rõ ràng, nhưng thực sự Thượng Thừa Tuyên không độ lượng đến nỗi đi xem cô kết hôn với người khác, vì vậy đã khéo léo từ chối lời mời của Tiểu Mạt, vẫn đờ người ra auto ở núi Côn Luân.
Tiểu Mạt thở dài, cho dù đã vỗ về được tâm trạng ưu tư của Công tử Huyên, nhưng, vừa rồi tưởng chừng như cô đã bị những dòng Loa và Mãn Thiên Hoa Vũ dọa cho sợ hãi rồi! Từ việc kênh Loa bị anh độc chiếm đến Mãn Thiên Hoa Vũ rơi không ngừng có thể thấy… anh đã đốt hơn một vạn Nhân dân tệ rồi!
Đang bùi ngùi, cô liền nhận được tin nhắn của Tụ Thủ Ỷ Tà Dương: “Tường Vi?”.
Tiểu Mạt lúc nãy mãi an ủi Công tử Huyên, không chú ý đã lạnh nhạt với Tụ Thủ, vội vàng trả lời: “Em đây, vừa rồi nghe điện thoại”.
Tụ Thủ không trả lời, gửi cho cô yêu cầu giao dịch, Tiểu Mạt nhấn vào xem, một loạt trang bị hiện ra. Di chuột vào trang bị, cô liền lóa mắt bởi ánh sáng.
Tất cả đều là trang bị cực phẩm tám sao của phái Nga My, mỗi cái đều xứng với danh hiệu Đệ nhất toàn server!
Tiểu Mạt buồn bực, không phải vì rốt cuộc anh đã bỏ bao nhiêu tiền mới có thể làm ra những trang bị này, mà vì mỗi trang bị đều đánh dấu tên người chế tạo - Tụ Thủ Ỷ Tà Dương.
Cả Mộng Hồi Giang Nam đều biết Tụ Thủ chưa bao giờ chế tạo trang bị, vì thấy phiền phức.
“Anh tốn bao nhiêu mới làm ra những thứ này?” Mười bốn trang bị cực phẩm, giá trên trời cũng khó có thể bao quát, Tiểu Mạt tuyệt đối không thể nhận, “Trang bị của em đủ cả rồi, những thứ này…”.
“Những cái không thích hợp anh đã vứt rồi, còn lại đều ở đây”, Tụ Thủ mỉm cười, “Bà xã không thể từ chối bộ đồ cưới ông xã đích thân làm đúng không?”.
Bà xã không thể từ chối bộ đồ cưới ông xã đích thân làm đúng không?
Nói ra câu này, nếu Tiểu Mạt vẫn kiên quyết từ chối, thì thật quá khách sáo. Vì vậy, cô đành gạt bỏ lương tâm sang một bên, lặng lẽ nhận bộ đồ cưới quý hiếm không thể ước chừng giá cả này.
Từ nay về sau… cả người cô đều in dấu ấn của anh.
“Nhưng mà… chờ chút…” Tiểu Mạt nhận của Tụ Thủ lễ vật đắt tiền như vậy, thực sự vô cùng bất tiện, tuy cô không thể trả lại anh một món quà có giá trị tương đương, nhưng suy cho cùng cũng phải thể hiện chút tấm lòng.
Vội vàng vào trang chủ, Tiểu Mạt nạp một ngàn tệ.
Tiền vào tài khoản, cô nhanh chóng mua bộ đồ đẹp nhất, đắt nhất trong thương thành, nam nữ mỗi loại một bộ, bộ nam giao dịch thẳng cho Tụ Thủ.
Tụ Thủ bất ngờ, hỏi: “Đồ đôi?”.
Tiểu Mạt đỏ mặt thay bộ nữ: “Vâng…”.
Tụ Thủ cười, nhận bộ y phục, mặc luôn lên người.
Bộ Tinh Chí Hoa màu trắng khiến hai người trông càng sang trọng, nam thì hào hoa phong nhã, nữ thì xinh đẹp tuyệt trần, giống như đôi vợ chồng thần tiên vậy.
Trang phục đồng bộ, vậy chắc chắn màu tóc, kiểu tóc, tên gọi, thú cưỡi cũng phải đồng bộ.
Hả… thú cưỡi đồng bộ?!
Tiểu Mạt kéo Tụ Thủ đi mua sắm những thức khác xong mới phát hiện ra thú cưỡi thì không thể thống nhất…
Thú cưỡi của Tụ Thủ không phải Thiên Mã mà là Tứ Điện. Thiên Mã trị giá sáu bảy trăm tệ, hơn nữa chỉ có chín mươi ngày, Tiểu Mạt cảm thấy thực sự không cần tiêu nhiều tiền như vậy vì một công cụ thay đi bộ.
Còn Tử Điện, càng không cần nhắc đến, nó chính là cực phẩm cầu mà không được.
Tiểu Mạt suy đi tính lại, bàn tay nắm chặt túi tiền đã vã mồ hôi, cuối cùng vẫn buồn bã quyết định… Sau này cứ ở bên cạnh Tụ Thủ cô sẽ không dùng thú cưỡi, kiên quyết không cưỡi thú…
Vừa nghĩ như vậy, Tụ Thủ bỗng nhiên ngồi lên một con Đại Bạch Thố!
Tiểu Mạt trợn trừng mắt, người người người con trai anh tuấn như vậy mà cưỡi Đại Bạch Thố sao?!
Đại Bạch Thố của Tụ Thủ nhảy qua nhảy lại xung quanh Tiểu Mạt, rất đáng yêu.
Tiểu Mạt chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một đám mây đen, không chỉ đổ mưa mà còn sấm chớp đùng đùng…
Cô chắc chắn, chỉ cần những cô gái thầm yêu Tụ Thủ nhìn thấy Đại Bạch Thố này, sẽ lập tức trốn vào góc tường khóc nức nở…
Hình tượng đại thần phong thái trang nhã một thời hoàn toàn sụp đổ bởi con Bạch Thố ngốc nghếch!
Ngược lại, Tụ Thủ lại không nghĩ nhiều như Tiểu Mạt, anh đưa tay ra kêu Tiểu Mạt cùng Bạch Thố của cô ra…
Sau khi Tụ Thủ đổi thú cưỡi Bạch Thố, cuối cùng hai người cũng đồng bộ được hình ảnh…
Nói thật, là một đại thần trước giờ luôn lạnh nhạt, Tụ Thủ Y Tà Dương tuyệt đối không hề có ý muốn biến hôn lễ này trở nên xa hoa phung phí.
Vì vậy anh không phát Loa mời khách, cũng không tán tiền lì xì toàn server. Nhưng Công tử Huyên đã chiếm giữ Loa và pháo hoa mở đường đi trước rồi, anh đành phải làm việc thiết yếu của buổi hôn lễ là tặng hoa hồng cho phù hợp với tình hình.
Vậy là, hàng ngàn bó chín trăm chín mươi chín bông hồng, và những thông báo màu đỏ chạy đầy màn hình.
Tiểu Mạt lúng túng nhìn những bông hồng vương vấn quanh người, bỗng nhiên nghĩ đến hôn lễ sơ sài với Thương Hải Nhất Niệm ngày trước.
Nhớ lại một ngày trước hôn lễ, Khanh Khanh Ngã Ngã bỗng nhiên hỏi: “Này, Mạt Mạt, vừa nãy thấy Thương Hải Nhất Niệm nói hắn phải nạp tiền, cậu nói xem trong hôn lễ ngày mai hắn có tặng cho cậu chín trăm chín mươi chín bông hồng không?”.
Lúc đó mặt Tiểu Mạt đỏ lựng lên, bối rối nói không biết, nhưng trong lòng lại nghĩ mình cũng phải nạp tiền, có qua có lại mới toại lòng nhau, nếu Thương Hải Nhất Niệm thật sự tặng cô chín trăm chín mươi chín bông hồng, cô cũng sẽ tặng lại anh ta một bó.
Rất tiếc, cho đến lúc buộc phải nhấn ly hôn mà vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì, cô giống như vật cách điệu vậy, đừng nói là chín trăm chín mươi chín bông, ngay cả một bông cô cũng không nhận được!
Nay, cho dù có dùng tất cả những bông hồng mà cô để vuột mất cũng không thể bồi thường được?
Tiểu Mạt vô cùng xúc động, bất giác gõ hai chữ: “Tụ Thủ…”
Tụ Thủ không trả lời.
Hả? Lẽ nào lại đi rồi?
Tiểu Mạt không bỏ cuộc, tiếp tục gọi: “Tụ Thủ… Tụ Thủ… Tụ Thủ… Tụ Thủ…”.
Thời khắc lãng mạn như vậy, người khác lại không có mặt, có phải hơi quá đáng không?
Tiểu Mạt vô cùng phiền muộn, bĩu môi than phiền với Khanh Khanh Ngã Ngã: “Khanh Khanh, Tụ Thủ không có ở đây…”
Khanh Khanh Ngã Ngã không tin: “Không thể nào, chẳng phải anh ấy vẫn đang tặng hoa hồng sao?”
Tiểu Mạt nhìn kênh Thế giới, quả nhiên hoa hồng vẫn đang liên tục hiện ra, lẽ nào anh mãi tặng hoa hồng nên không nhìn thấy cô nói?
Tiểu Mạt đang định gọi lại lần nữa, thì Khanh Khanh Ngã Ngã bỗng hỏi gian manh: “Cậu gọi anh ấy là gì?”.
Tiểu Mạt trả lời rất tự nhiên: “Đương nhiên là Tụ Thủ rồi!”.
Khanh Khanh Ngã Ngã cười nham hiểm trêu Tiểu Mạt: “Cậu gọi Tụ Thủ đương nhiên người ta không thèm đếm xỉa đến cậu rồi, ngẩng đầu nhìn danh hiệu của anh ấy đi, thay đổi cách nói đi đồ ngốc!”.
Tiểu Mạt bán tín bán nghi ngẩng đầu, giây phút liếc nhìn danh hiệu của Tụ Thủ, mặt liền nóng ran lên. Được rồi, vì thực sự là chuyện khá quan trọng, lúc này cô đành phải cố gắng lần nữa, có lẽ đúng là vì lý do này: “Ông xã…”.
“Ơi? Anh đây”, Tụ Thủ lập tức trả lời.
Vốn dĩ Tiểu Mạt vẫn chưa theo kịp tình hình, tuy hoa hồng cũng tặng rồi, cưới cũng đã cưới rồi, nhưng trước sau cô luôn cảm thấy như đang trên mây, không dám tin tất cả là sự thực.
Khi chính mồm nói ra câu “ông xã” thân mật, cô bỗng nhiên tỉnh lại.
Người bên cạnh không phải đệ nhất sát thủ tự cao tự đại của trận doanh địch đó, cũng không phải trạng nguyên đại hội võ lâm khiến cô đau đầu căm hận không thể giở tất cả những thủ đoạn vô sỉ để trói lại, càng không phải đại thần.
Anh ấy là phu quân của Tường Vi Bào Mạt.
Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Mạt lập tức có sức lực nói quyết định của mình cho Tụ Thủ: “Ông xã, em quyết định đổi Thiều Hoa thành bang sinh hoạt, sau này không giao đấu nữa”.
Tụ Thủ hơi bất ngờ, mỉm cười: “Không sao, không cần lo lắng cho anh”.
Tiểu Mạt ngẩn người, nhất thời không phải ứng lại.
Tụ Thủ dửng dưng nói thêm: “Anh đã thoát bang rồi”.
!!!
Một loạt dấu chấm than hiện lên trong đầu Tiểu Mạt, sao có thể vì lấy cô mà thoát bang?! Huống hồ Nhất Thủ Giả Thiên cũng không phản đối việc họ kết hôn, vậy… vậy… vậy chẳng phải cô chính là kẻ phá hoại tình cảm huynh đệ nhà họ sao?
“Không được, không được, anh mau gia nhập lại đi, em sẽ dặn người trong bang không giao đấu, không đối địch với Ngạo Thế nữa!”, Tiểu Mạt kích động gõ ra ba, bốn hàng icon cầu khẩn.
Tụ Thủ mỉm cười do dự: “Nương tử muốn xuất giá tong phu sao?”.
Tiểu Mạt… Tiểu Mạt…
Tiểu Mạt… đừng nghĩ nữa…
Cô đờ người bởi câu nói “xuất giá tong phu” mang đầy ý sâu xa của Tụ Thủ, trong phút chốc lại nghĩ đến lần cầu hôn duy nhất của Tụ Thủ, vẫn là cái kiểu thực thực hư hư…
“Lạc Dương Thành có một phụ bản có cảnh sắc rất đẹp, em có hứng thú đi ngắm với anh không?”.
Tiểu Mạt hiểu, cho dù cô đồng ý đi ngắm phong cảnh này, cũng tuyệt đối không thể thưởng thức trọn vẹn. Vì… vì hiện nay chẳng có phong cảnh nào đẹp hơn anh…
Nửa sau buổi hôn lễ, Tiểu Mạt đắm chìm trong những ý nghĩ vẩn vơ. Cô vốn định offline sớm một chút rồi về nhà, những mỗi khi phải nói tạm biệt với Tụ Thủ cô lại ngập ngừng ấp úng không thể mở lời. Cho đến khi Tụ Thủ nói vì lý do chênh lệch múi giờ cần phải cho cô đi ngủ, Tiểu Mạt mới chịu offline.
Suy cho cùng, qua tối nay, cô không còn là tân nương nữa rồi.
Khi cô lê chân về đến nhà, đã gần mười một giờ. Trong nhà tối om, Tiểu Mạt đoán người làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ như Thượng Thừa Tuyên có lẽ đã ngủ.
Rón rén bước vào, lưỡng lự trước cửa phòng Thượng Thừa Tuyên một lúc lâu, Tiểu Mạt mới lấy hết dũng khí tiến vào đối mặt với bi kịch sắp tới.
Trong phòng rất tối, rèm cản sáng quá tốt có khi cũng không phải chuyện tốt! Ví dụ như lúc này, nếu có ánh trăng, cô sẽ dễ xác định được người trên giường đã ngủ thật hay chưa.
Tiểu Mạt không biết làm sao, đành lấy điện thoại trong túi xách ra soi.
Chột dạ nhìn một loạt cuộc gọi nhỡ, Tiểu Mạt tắt vội rồi mò đến bên giường dùng điện thoại soi vào mặt Thượng Thừa Tuyên…
Hình như, hình như anh ngủ rồi…
Ánh đèn hơi xanh đã biến khuôn mặt anh tuấn đó thành yêu tinh. Làn da trắng bóc, đôi môi hồng nhạt, y như một hoàng tử ma quỷ chưa tỉnh giấc mộng dài trong rừng.
Tiểu Mạt hoàn toàn bị thu hút bởi hình ảnh này, vội lấy điện thoại chụp lại.
Chụp một góc vẫn chưa đủ, cô phải chụp các góc độ mới được, vậy là…
Khi cô leo lên giường, chạm vào người Thượng Thừa Tuyên, dí sát điện thoại, chụp một kiểu rõ nét nhất, màn hình điện thoại bỗng nhiên đen sì… và hình như còn nặng hơn…
“Ai!”, Tiểu Mạt hoảng hốt kêu khẽ một tiếng.
Trong bóng tối âm thanh tà mị bỗng nhiên kề sát bên tai: “Ông xã em”.
Tiểu Mạt giật mình tránh ra theo bản năng nhưng đã bị Thượng Thừa Tuyên bắt lấy. Tất cả đèn trong phòng bật lên cùng một lúc.
“Anh, anh chưa ngủ…” Đèn tự nhiên sáng lên, Tiểu Mạt giơ tay che mắt theo phản xạ.
Không cho cô làm vậy, Thượng Thừa Tuyên nắm mạnh tay Tiểu Mạt, ấn xuống cạnh đầu cô.
“Nhìn anh đây”. Thượng Thừa Tuyên trêu đùa giở trò xấu với cô.
Cô đã có thịnh tình ca ngợi anh là quái dị, thì phải làm cho xứng với sự ca ngợi đó! Trước đây đối với chuyện quan hệ nam nữ, Thượng Thừa Tuyên luôn tôn trọng Tiểu Mạt, chưa bao giờ bật đèn, cũng không miễn cưỡng, không mạo phạm, nhưng hôm nay, anh bỗng nhiên muốn thay đổi phong cách…
Tiểu Mạt bất giác rùng mình, nhưng vẫn phải cố trấn tĩnh làm nũng xin tha: “Em… em sai rồi, Từ Thiếu Khang… Anh đừng như vậy… Em… em không phải đến ngủ cùng anh…”.
Thượng Thừa Tuyên nhìn bộ dạng run rẩy sợ hãi của Tiểu Mạt, trong lòng thật không nỡ, nhưng không thể không thừa nhận, cô run rẩy như vậy, càng khiến người ta không thể chống cự lại sự cám dỗ.
Bỗng nhiên anh rất muốn “thưởng thức” cô, đành kìm nén sự áy náy trong lòng, lần đầu tiên không có bất cứ bước dạo đầu nào đã hoàn toàn chiếm đoạt Tiểu Mạt.
“A!”, Tiểu Mạt đau đớn cong người lên.
Đôi chân bị chiếc quần tất màu da bó lại lộng lẫy dưới ánh đèn, Thượng Thừa Tuyên quỳ trước người Tiểu Mạt, hai tay vịn vào đầu gối cô.
“Đừng như vậy…” Tiểu Mạt nhân lúc Thượng Thừa Tuyên bất động, thử ngồi dậy cản anh. Nhưng cứ mỗi lần cô muốn gắng gượng chống dậy, Thượng Thừa Tuyên lại càng làm mạnh hơn.
Đôi mày thanh tú cau lại, bờ môi xinh xắn khẽ mở ra, sắc mặt Tiểu Mạt đã trở nên nhợt nhạt, nhưng cũng vì vậy càng kích thích dục vọng xâm chiếm của Thượng Thừa Tuyên. Anh không thể khống chế cảm xúc càng vịn chặt vào đầu gối Tiểu Mạt, rồi đẩy lên cao.
“Xin… xin anh… A a a a… Tắt đèn đi…” Tiểu Mạt vừa bị động rơi vào chế độ thay đổi như chong chóng, vừa cố gắng dùng lý trí chống đối lại.
Nếu lúc này có thể dừng, thì anh thật sự không phải đàn ông.
Nhưng, dù có mất hồn và kích thích thế nào, đều không bằng cái nhíu mày lay động tâm can của cô. Nếu có thể khiến cô an tâm, cho dù không làm đàn ông thì có sao.
Thượng Thừa Tuyên nhẹ nhàng mím môi, rời khỏi người Tiểu Mạt, mặc áo ngủ rồi tắt đèn.
Bóng đêm buông xuống, cuối cùng Tiểu Mạt cũng tìm lại được cảm giác an toàn. Cô nghiêng người rúc vào lòng Thượng Thừa Tuyên, áp đôi má nóng ran vào ngực anh: “Không làm nữa có được không?”.
Thượng Thừa Tuyên kéo chăn lên, nhắm mắt lại: “Ừ”.
Tiếng “Ừ” này người bên cạnh nghe quả thật quá bình thường, nhưng đối với Thượng Thừa Tuyên mà nói, phải rất nhẫn nại mới có thể nói ra.
Tiểu Mạt bỗng nhiên cười khổ: “Anh vẫn giận sao?”.
Thượng Thừa Tuyên đang huy động toàn bộ sự chú ý để kiềm chế tà hỏa trong người, đâu còn sức lực mà trò chuyện với Tiểu Mạt, đành lặng lẽ gật đầu.
Tiểu Mạt cười hì hì, chống người dậy, áp sát bên tai anh, dịu dàng nói: “Nể tình anh khoan dung độ lượng như vậy, tối nay em sẽ thưởng cho anh!”.
Nói rồi, cô chủ động ra tay, cho dù trời sập cũng không thể ngăn lại được.
Chiếc ga giường gấp nếp lại, chiếc chăn cứ chốc chốc trượt xuống lại được kéo lên, cả phòng bao phủ mùi vị tình ái.
Không biết bao lâu sau, Thượng Thừa Tuyên thở hổn hển ôm lấy Tiểu Mạt, sau khi thỏa mãn anh lại tò mò muốn biết lúc này Nhan Phong có ngủ ngon không?