Hàn phu nhân khẽ thở dài, ánh mắt mong chờ nhìn Âu Tử Tuyết, do dự một hồi liền hỏi:
-Tuyết nhi, việc này thật không thể cứu vãn sao?
Âu Tử Tuyết hơi gật đầu, vẻ mặt có chút ôn hoà, đáp:
-Hàn cô, việc này tự nhiên không thể thay đổi. Nhưng mà người yên tâm, quan hệ giữa hai chúng ta sẽ không vì vậy mà rạn nứt. Người vẫn là Hàn cô tốt nhất của ta.
Âu Tử Tuyết từ trong truyện biết được hai vợ chồng Hàn thị đối với nguyên chủ thực rất yêu quý và cưng chiều, luôn bênh vực nguyên chủ. Vậy nên cô đối với hai người này hảo cảm cũng rất nhiều. Đáng tiếc Hàn phu nhân trong truyện vì ngăn cản nữ chủ với con trai mình liền bị nữ chủ thiết kế âm mưu hại chết. Ngay cả Hàn Lãng cũng không thoát khỏi độc thủ của cô ta, theo bước Hàn phu nhân mà đi.
Nghĩ đến hai người này đối với mình thật không tệ, Âu Tử Tuyết quyết định sẽ cứu hai người. Sau đó tìm cách lột luôn mặt nạ của nữ chủ, để mấy nam nhân kia sáng mắt ra một chút. Dù sao thì từ lúc đọc truyện cô đã rất ngứa mắt nữ chủ rồi.
Bên dưới, Hàn Lãng cùng Hàn phu nhân hung hăng kéo Hàn Thiên Lãnh về nhà. Lục Sắc Vi chỉ đành vội vã đuổi theo, căn phòng thoắt cái trở nên yên tĩnh hẳn ra. Âu Tử Tuyết vươn người ngáp dài một phát, nhanh nhẹn quay lại phòng ngủ, trước khi đi còn dặn với lại một câu:
-Anh hai, trước tám giờ đừng gọi em dậy nhé!
Dứt lời liền đóng lại cửa phòng, lăn ra ngủ thẳng. Không thể không nói, khoảng thời gian 2 năm làm học sinh đã khiến cô hình thành thói quen lười biếng này, nếu là ngày nghỉ tuyệt không rời giường trước tám giờ.
Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh vẻ mặt bất đắc dĩ lần lượt rời đi. Âu Thiên Lãnh thì đến thư phòng làm việc, còn Âu Tử Kỳ lại tiếp tục vào bếp thực hiện sứ mệnh cao cả của mình. Dì La đang dọn dẹp bếp trông thấy anh bước vào thực sự là khóc không ra nước mắt. Thiếu gia a, ta cũng đã lớn tuổi rồi, người tha cho ta đi a!!!
Tám giờ rưỡi sáng, Âu Tử Tuyết rốt cuộc rời khỏi giường. Cô mang theo vẻ mặt còn chút ngái ngủ, lười biếng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ bộ màu xanh biển, sau đó xuống bếp tìm đồ ăn.
Lúc bước vào phòng bếp, hai mắt Âu Tử Tuyết không nhịn được mà trợn ngược lên. Phòng bếp bây giờ chẳng khác gì một bãi chiến trường khổng lồ. Ở phía kia, anh hai Âu Tử Kỳ của cô đang chật vật chiến đấu với mớ dụng cụ làm bếp, thật khó khăn đem cái trứng và bánh mì có phần cháy đen lên đĩa.
Âu Tử Kỳ không nhịn được thở dài một hơi. Xem ra anh đối với việc này thực không có chút năng khiếu nào rồi. Chỉ đơn giản chiên một quả trứng, anh từ sáng tới giờ chiên gần năm mươi lần mà vẫn không được. Bánh mì nướng thì lại không căn chuẩn thời gian, gần như toàn bộ đều cháy hết. Haiz, như thế này thì làm sao dám đưa cho Tiểu Tuyết ăn đây.
Âu Tử Tuyết nhìn vẻ mặt rầu rõ của Âu Tử Kỳ không khỏi bật cười, sau đó nhanh chóng bước vào. Âu Tử Kỳ vừa trông thấy cô vẻ mặt biến đổi, lập tức đem trứng và bánh mì giấu ra sau lưng, lắp bắp:
-Tiểu...tiểu Tuyết, em xuống từ lúc nào vậy?
Âu Tử Tuyết không trả lời, chỉ tiến tới trước mặt anh, giơ tay:
-Anh hai, đưa em cái đó đi.
Âu Tử Kỳ cảm thấy rất mất mặt, thứ này làm sao có thể để cho tiểu Tuyết ăn được chứ? Nghĩ thế, anh lùi lùi về sau mấy bước, cười gượng gạo:
-Tiểu Tuyết, mấy thứ này cũng không hay đâu, em ngồi xuống đi, anh nói dì La làm bữa sáng cho em.
Âu Tử Tuyết nhướng mày tỏ vẻ không vui, bàn tay vẫn chìa ra phía trước, kiến quyết nói:
-Đưa em.
Âu Tử Kỳ rốt cuộc chịu thua, thu hết cam đảm mới dám đặt trứng và bánh mì lên bàn. Âu Tử Tuyết cúi đầu nhìn thức ăn, xong lại ngước lên nhìn anh khiến anh đỏ bừng mặt. Mất mặt, thực sự là quá mất mặt rồi. Hừ hừ, anh nhất định phải tìm cách học nấu ăn cho tốt, vãn hồi lại mặt mũi lần này mới được.
Dì La đứng một bên cười thầm, thiếu gia, đây là quả báo a!!! Haiz, thứ này sao tiểu thư có thể nuốt nổi chứ. Vẫn là bà nên đi làm đồ ăn khác thì tốt hơn. Ngay cả Âu Tử Kỳ cũng nghĩ chắc cô sẽ đem thứ này vứt vào thùng rác, nhưng mà...
Ngoài dự đoán của hai người, Âu Tử Tuyết lại ngồi xuống ăn rất ngon lành. Cả hai trợn mắt lên, tỏ vẻ không thể tin được. Âu Tử Kỳ thân là người làm cùng dì La thân là người đứng bên giám sát tự nhiên là hiểu được mức độ kinh khủng của nó. Âu Tử Kỳ vội phóng tới trước mặt cô, tay với ra muốn giành lấy thức ăn, nói:
-Tiểu Tuyết, thứ này rất khó ăn, mau để anh hai đổ nó đi.
Âu Tử Tuyết bưng thức ăn né sáng một bên, mỉm cười nhìn anh:
-Anh hai, đây là anh vất vả thức dậy sớm để làm cho em, sao có thể đổ đi được. Em nhất định sẽ ăn hết thứ này.
Âu Tử Kỳ thực sự cảm động đến phát khóc, hai mắt đã có chút hồng hồng. Dì La cũng thấy rất vui, tiểu thư đúng là rất tốt. Âu Tử Tuyết vẫn tập trung xử lý phần thức ăn của mình. Hơi đắng một chút, nhưng vẫn ăn tốt, không sao.
Ăn uống xong xuôi, Âu Tử Tuyết cực kỳ tự giác đem bát đĩa dọn sạch sẽ bỏ vào bồn, sau đó dưới sự giám sát của Âu Tử Kỳ uống hết một ly sữa lớn mới được thả đi. Âu Tử Tuyết xoa xoa cái bụng, cảm thấy thật quá no. Nhưng mà cô cũng rất vui, anh hai đối với cô thật tốt.
Hiện tại đang là nghỉ hè, Âu Tử Tuyết cũng không phải đi học. Cô ngồi mở laptop lướt một hồi, đặt mua một cái tủ sách thật lớn, lại chọn một căn phòng trống trong nhà, xây dựng thiên đường riêng của mình. Lướt thêm một hồi, cô lại mua thêm một cái tủ lạnh mini, một cái tivi màn hình lớn, một cái giường cỡ vừa và các loại máy chơi game. Đợi hàng giao đến, thanh toán, sắp xếp xong xuôi, Âu Tử Tuyết quyết định đi dạo một hồi để tìm thứ lấp đầy cái tủ sách trống rỗng của mình.