Trong một căn phòng thanh lịch, đơn giản. Trên chiếc giường lớn đặt trong phòng, có một cô gái đang nằm yên giấc. Cô gái đang ngủ rất xinh đẹp: khuôn mặt trái xoan, ngũ quan cân đối hoàn mĩ, làn da trắng mịn, tóc đen dài để xõa tự nhiên. Mặt trời dần lên cao, một vài ánh nắng len qua cửa sổ chiếu vào khiến cô khẽ nhíu mày, lông mi hơi run lên. Cô gái mở mắt. Ánh mắt mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó đột nhiên giơ tay lên, khẽ nắm lại rồi cười khổ. Ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng gọi:
-Tiểu Tuyết, trễ rồi, mau dậy đi!!
À vâng, người đang nằm trên giường kia không ai khác chính là Âu Tử Tuyết. Lười biếng "Dạ" một tiếng, Âu Tử Tuyết ngồi ngẩn trên giường, nụ cười khổ thủy chung vẫn không có biến mất. Đã hai ngày trôi qua kể từ ngày hôm đó. Sức mạnh toàn bộ bị biến mất khiến cô có chút không quen. Xem ra cô cần rèn luyện lại từ đầu rồi.
Xốc lại tinh thần một hồi, Âu Tử Tuyết nhanh chóng xuống giường, vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi đi xuống dưới. Bên trong phòng bếp, Âu Thiên Lãnh ngồi trên ghế vừa nhâm nhi tách cà phê vừa đọc báo. Còn Âu Tử Kỳ đang loay hoay chỗ bếp, tập nấu ăn cùng dì La. Một cảnh tượng chẳng có gì đặc biệt, nhưng nó lại khiến cô cảm thấy rất bình yên. Đúng vậy. Đây là gia đình của cô, là lựa chọn của cô. Cô tuyệt đối sẽ không hối hận.
Âu Thiên Lãnh trông thấy cô đi xuống liền khẽ đẩy cặp kính, mỉm cười hỏi:
-Tuyết nhi, tối qua thế nào, ngủ có ngon không?
Âu Tử Kỳ nghe thấy cũng quay đầu, toét miệng cười vui vẻ:
-Tiểu Tuyết, em ngồi xuống, anh hai sẽ dọn bữa sáng lên ngay. Lần này anh có tiến bộ nhiều lắm đấy nhé!!!!
Âu Tử Tuyết tự nhiên sẽ không từ chối, kéo ghế ngồi xuống, hì hì cười:
-Hì hì, vậy để em xem tài nghệ của anh tiến bộ thế nào nhé!!! Mà anh hai nè, khi nào anh mới dắt chị dâu về vậy?
Âu Tử Kỳ vừa nghe xong mặt thoắt cái liền đỏ bừng lên, bộ dạng lúng túng vô cùng, thẹn quá hóa giận, hung hăng trừng cô một cái:
-Nha đầu thối, suốt ngày chỉ biết trêu chọc anh hai. Có tin sáng nay anh cho em ăn trứng cháy đen không hả?
Âu Tử Tuyết còn chưa kịp trả lời, Âu Thiên Lãnh đã vung tờ báo tróng tay, đập mạnh vào đầu Âu Tử Kỳ, liếc xéo một cái, nói:
-Tiểu tử thúi, dám cho Tuyết nhi ăn thứ đó, chán sống rồi phải không?
Âu Tử Kỳ chỉ thấy ủy khuất vô hạn, không biết phải nói làm sao. Chính mình là anh trai, chỉ hăm dọa em gái một câu liền bị đánh như vậy, thật không biết hắn có phải con nuôi không nữa? Vì sao lại bị phân biệt đối xử như vậy chứ!!!!
Sau bữa sáng, Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh đều đến công ty làm việc, Âu Tử Tuyết ở nhà nằm lăn trên giường, suy nghĩ vẩn vơ. Sau khi Nguyệt Băng đưa Huyết Ân về lại Huyết Nguyệt tộc, cô đã dúng trực thăng đưa mọi người trở về. Hiện tại, Tiêu Lãnh đang cùng Nam Cung Ngạo đánh nhau sống chết để tranh lấy cái vị trí lão đại của giới hắc đạo. Anh em Lưu gia vì quá đau khổ vì bị lừa nên đã ra nước ngoài du lịch cho khuây khỏa đầu óc. Lãnh Lăng thì đang đau đầu với vị hôn thê không biết chui từ đâu ra, chỉ còn cách giả vờ chúi đầu vào công việc. Còn hai tên Diệp Thần và Hàn Thiên Dật dường như rất rảnh rỗi, suốt ngày tìm đến quấn lấy cô. Diệp Thần thì cũng thôi đi, nhưng tên Hàn Thiên Dật kia, cô căn bản là rất ngứa mắt hắn. Cũng khó trách cô lại như vậy, dù sao thì ấn tượng ban đầu quả thật rất kém mà.
-Tiểu thư, Hàn thiếu và Diệp thiếu tới chơi, đang chờ ở dưới nhà. Tiểu thư mau chuẩn bị rồi xuống nhanh ạ.
Hic, nhắc tới tào tháo, tào tháo liền đến rồi. Nhưng bây giờ cô căn bản là không muốn chơi a. Bây giờ điều cô muốn nhất chính là mau mau luyện tập, tìm lại chút sức mạnh. Yếu ớt như vậy thật sự không quen chút nào. Nghĩ thế, cô liền vọng ra ngoài, nói:
-Bác Chu, bác nói với hai tên đó là cháu hơi mệt, bảo họ hôm khác lại tới.
Dứt lời liền leo xuống giường, lấy giấy bút ra vẽ bản thiết kế huấn luyện bản thân. Còn Diệp Thần và Hàn Thiên Dật nghe xong chỉ đành ủ rũ ra về. Hàn Thiên Dật không muốn về nhà, cứ thế đi lang thang bất định. Chẳng lẽ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn sao? Mà...cũng đúng thôi. Hắn đã làm cô tổn thương quá nhiều rồi. Mãi miết suy nghĩ, Hàn Thiên Dật dường như đã không còn ý thức được mọi việc xung quanh, cũng không nhận ra được mành đang vô thức qua đường, mà phía dưới kia có một chiếc xe ác ý lao nhanh tới.
Chiếc xe đã đến rất gần, tiếng động cơ xe đem Hàn Thiên Dật kéo về thực tại, nhưng đã không còn thời gian tránh né. Hắn chỉ thấy rất rõ bên trong chiếc xe, Lục Sắc Vi nở nụ cười hằn học nhìn hắn.
-Cẩn thận!!!
Một âm thanh chợt vang lên, theo sau đó là một bóng người lao tới, kéo hắn thoát khỏi bờ vực cái chết. Cả hai lăn mấy vòng liền trên mặt đất, sau đó đập mạnh vào gốc cây bên đường mới dừng lại được. Lục Sắc Vi thấy kế hoạch thất bại liền vội vã bỏ chạy, không dám dừng lại một khắc nào.
Hàn Thiên Dật loạng choạng bò dậy, chỉ thấy đầu có chút ong lên. Nhìn qua bên cạnh, lại cảm thấy có chút sững sờ. Người cứu hắn không ngờ lại là một cô gái, hơn nữa vẫn còn rất trẻ, chắc mới khoảng mười chín, hai mươi tuổi. Cô gái ngồi yên trên mặt đất, xoa xoa cái đầu, có lẽ do lúc nãy va vào đâu đó.
-Cô...không sao chứ? - Hàn Thiên Dật lúng túng hỏi.
Cô gái nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn hắn, cười nhẹ:
-Không sao, cũng không có đau lắm. Mà anh đang nghĩ gì mà như người mất hồn thế? Nếu không phải tôi đúng lúc đi ngang qua thì anh tiêu chắc rồi. Không vô nhà xác ở thì cũng phải nằm viện ít nhất ba tháng.
Nhắc tới việc này, ánh mắt Hàn Thiên Dật lập tức trở băng hàn. Nữ nhân đáng hận, lần đó lại để cô ta chạy thoát. Lát nữa về nhà nhất định phải cho người đi tìm cô ta mới được.
Cô gái dường như không quá chú ý tới vẻ mặt của Hàn Thiên Dật, chỉ thản nhiên đứng dậy, lấy tay phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, nhanh nhẹn chỉnh sửa lại đầu tóc của bản thân, sau đó xoay người bỏ đi. Hàn Thiên Dật trông thấy vội chạy tới kéo cô gái lại, thành khẩn nói:
-Có thể cho tôi xin số điện thoại hoặc địa chỉ được không? Cô đã cứu mạng tôi, tôi nhất định sẽ trả ơn cho cô.
Cô gái nhàn nhạt nhìn qua, nét cười thản nhiên mà nhẹ nhàng vẫn không thay đổi.
-Tôi cứu anh không phải vì muốn được đền ơn. Bây giờ tôi còn có việc. Tạm biệt.
Dứt lời liền khẽ xoay người một cái, dễ dàng thoát khỏi tay Hàn Thiên Dật, tiếp tục đi về phía trước. Hàn Thiên Dật đăm đăm nhìn theo bóng lưng kia, trong lòng chợt xuất hiện một sự hụt hẫng khó hiểu. Âu Tử Tuyết quen nhìn mỹ nam thì không nói, nhưng cô gái này vì sao cũng vậy? Chẳng lẽ nói thời gian qua sức quyến rũ của hắn giảm sút nhiều như vậy sao?
Cũng chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, hắn lại đi theo cô. Vì sợ bị phát hiện, hắn vẫn cố gắng giữ khoảng nhất định. Sau một hồi vòng vèo qua đủ các ngõ hẻm, cô rốt cuộc dừng lại.