Huyết Ân nhìn chằm chằm Nguyệt Băng, sau đó cắn răng quát:
-Nguyệt Băng, cho dù hôm nay em nói gì đi nữa thì anh cũng phải giết chết cô ta. Thức tỉnh huyết mạch!!!!!!
Tức thì, một luồng huyết quang bốc lên từ người Huyết Ân. Tóc và mắt hắn cũng nhanh chóng biến thành màu đỏ. Nguyệt Băng hai mắt vô thần, lầm bầm:
-Thực sự phải như thế sao?
Nhưng ánh mắt Nguyệt Băng nhanh chóng trở nên kiên định, hét lớn:
-Thức tỉnh Huyết mạch!!!
Từ Nguyệt Băng phát ra một luồng nguyệt quang như hòa, mắt và tóc đều biến thành màu bạc. Huyết Ân siết chặt Huyết thương trong tay, Nguyệt Băng đồng dạng cũng siết chặt Nguyệt kiếm trong tay. Hai người nhìn nhau, sau đó cùng lúc nảy lên. Thương cùng kiếm va vào nhau, bạo tạc kinh người. Diệp Thần cắn răng xốc Âu Tử Tuyết đang ngồi ngẩn người lên lưng, sau đó hét lớn:
-Lập tức rút lui.
Lấy vị trí đám người Âu Tử Tuyết, trong bán kính mười cây số có hai chiếc trực thăng đang cấp tốc bay tới. Hai chiếc trực thăng này, một chiếc là của Âu Tử Kỳ, một chiếc là của Nam Cung Ngạo. Thời gian qua, Nam Cung Ngạo mặc dù ở nước ngoài, nhưng tình hình trong nước hắn đều nắm rất rõ, đủ để thấy thế lực Nam Cung gia mạnh mẽ đến mức nào. Mấy ngày trước, hắn đã thu được toàn bộ tin tức về kế hoạch của Âu Tử Tuyết, đồng thời biết được bộ mặt thật của Lục Sắc Vi. Mặt khác, hắn đối với Hắc Ưng bang cũng có điều tra qua, kết quả biết được Hắc Ưng bang này có một thế lực thần bí cực kì mạnh mẽ chống lưng, hắn liền tức tốc trở về. Hi vọng là hắn vẫn đến kịp.
Ở phía bên kia, cuộc chiến giữa Nguyệt Băng và Huyết Ân vẫn diễn ra hết sức khốc liệt. Diệp Thần vừa cõng Âu Tử Tuyết trên lưng, vừa chỉ huy mọi người rút về phía sau, tìm nơi an toàn ẩn náu. Cuộc chiến này bọn hắn căn bản là không thể xen vào rồi.
Lại nói Âu Tử Tuyết hiện tại hai mắt tràn đầy mê man, đầu đau như muốn nổ tung, huyết dịch trong người không ngừng sôi trào, phảng phất như có một thứ gì đó rất kinh khủng sắp bộc phát. Cảm giác đó ngày cành trở nên rõ ràng, khiến Âu Tử Tuyết có chút run sợ. Rốt cuộc cảm giác này là thứ gì?
Đúng lúc này, trực thăng của Âu gia và Nam Cung gia cùng lúc tiến tới. Nam Cung Ngạo và Âu Tử Kỳ vội hạ trực thăng xuống, hét lớn:
-Tử Tuyết/Tiểu Tuyết!!!
Ngay tức thì, cảm giác kia lập tức bộc phát. Âu Tử Tuyết chỉ cảm thấy trong ngực có thư gì đó nổ tung, một nguồn sức mạnh khổng lồ tràn ra khắp cơ thể.
-Aaaaaaaaaa!!!!!!!!!!
Âu Tử Tuyết thét dài một tiếng, mái tóc dài không gió mà bay, lại bị nhuộm thành một màu máu yêu dị, khiến cho người ta sợ hãi. Hai con ngươi vốn đen bóng cũng nhanh chóng biến thành màu bạc, bên trong thậm chí còn xuất hiện đồ án hình mặt trăng. Đồng thời ngực trái của Diệp Thần, Hàn Thiên Dật, Nam Cung Ngạo, Âu Tử Kỳ, Lãnh Lăng và Lưu Lâm Tuyền cũng sáng lên thành một đồ án kỳ lạ. Nguyệt Băng và Huyết Ân cũng phát hiện ra có chuyện lạ, vội đưa mắt sang nhìn. Lập tức, Nguyệt Băng kinh ngạc hét lên:
-Sáu đại thân vệ gia tộc. Thánh nữ thức tỉnh rồi!!!!
Huyết Ân sắc mặt trầm xuống, khẽ vận lực, ném thẳng Huyết thương trong tay vào chỗ Âu Tử Tuyết. Âu Tử Tuyết vốn đang cúi đầu bất chợt ngẩng lên, khoé môi vẽ ra một nụ cười lạnh, Tử Vong Huyết Liêm trong tay đơn giản vung lên một cái, lập tức liền đem Huyết thương đánh bay.
Đám người Diệp Thần nhanh chóng hồi thần, đưa mắt sang nhìn Âu Tử Tuyết, lập tức liền hít một ngụm khí lạnh. Âu Tử Tuyết của hiện tại, mái tóc đỏ rực như máu, ngạo nghễ tung bay. Ánh mắt sắc lạnh, con ngươi màu bạc hờ hững mà lạnh lùng. Trong tay cô cầm một lưỡi hái màu đỏ, trên môi còn vương lại nụ cười yêu dị, thật khiến người ta không rét mà run. Trong mắt những người ở đây, Âu Tử Tuyết chẳng khác nào một tử thần thực thụ. Âu Tử Tuyết không biết trong lòng nghĩ gì, khẽ vung tay, đem sáu người đánh ngất.
Huyết Ân nhìn thấy Âu Tử Tuyết dễ dàng phá chiêu của hắn thì ngẩn người ra một hồi, sau đó phá lên cười ngặt nghẽo. Thua rồi, hắn thua rồi. Công sức hắn bỏ ra bao nhiêu năm qua đều đổ xuống sông xuống bể rồi. Cái gì sẽ chờ đợi hắn đây? Lao tù của gia tộc? Hay là cái chết? Hắn cũng chẳng quan tâm nữa.
Âu Tử Tuyết lạnh lùng nhìn Huyết Ân, cả người toát ra khí tức của một thượng vị giả. Huyết Ân hiện tại trong mắt nàng chẳng qua chỉ như một con kiến mà thôi. Tử Vong Huyết Liêm trong tay cô phát ra những âm thanh ghê rợn. Tiếng gào thét thê lương, tiếng rên, tiếng khóc thảm thiết, tất cả hòa trộn vào nhau, tạo nên bản âm hưởng ghê rợn đặc trưng của địa ngục.
-Thân là Huyết Tử, lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, muốn giết chết bản thánh nữ. Bản thánh nữ hiện tại muốn...
-Dừng lại!!!
Âu Tử Tuyết còn chưa nói hết lời, Nguyệt Băng đã cấp tốc ngắt lời, đứng chắn trước mặt Huyết Ân. Huyết Ân sững sờ, sau đó đột nhiên mỉm cười - nụ cười dịu dàng, nhưng tràn đầy bất đắc dĩ. Mười tám năm qua đi, không ngờ hắn lại được cô bảo vệ một lần nữa. Mơ ước có thể bảo vệ cô của hắn xem ra còn rất lâu mới có thể đạt tới rồi.
-Tử Tuyết, không thể làm vậy. Huyết Ân chính là Huyết tử, cũng là người cậu phải lấy trong tương lai. Tuyệt đối không thể giết anh ấy được.
Âu Tử Tuyết trông thấy Nguyệt Băng thì ánh mắt cũng trở nên hòa hoãn hơn. Tử Vong Huyết Liêm trong tay đang giơ lên cũng đã hạ xuống. Không ai chú ý, sau khi nghe thấy lời nói của Nguyệt Băng, ánh mắt có phần tối lại. Âu Tử Tuyết nhìn thẳng vào Nguyệt Băng, thật lâu sau mới mở miệng, nói:
-Nguyệt Băng, mình không muốn làm thánh nữ.
Nguyệt Băng sửng sốt, hỏi:
-Tại sao?
-Mình không thích Huyết Ân, cũng không muốn quay lại gia tộc. Mình muốn sống ở đây, tiếp tục cuộc sống của một người bình thường.
Đúng vậy, cô không muốn quay lại cuộc sống trước kia, cả ngày phải trưng ra bộ mặt tươi cười giả dối để đối phó đám lão già cổ hủ trong tộc. Ngay cả hôn nhân cũng bị định sẵn, cộng thêm vô số quy tắc trói buộc, khiến cô cảm thấy ngạt thở. Đã từng trải qua cảm giác tự do tự tại kia, cô tuyệt đối không muốn trở lại.
Nguyệt Băng mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra, chỉ thở dài.
-Nếu vậy, cậu sẽ bị rút sạch Huyết Nguyệt huyết mạch trong người, cậu đồng ý sao?
-Đồng ý. - Âu Tử Tuyết vô cùng kiên định nói ra. Ngập ngừng một hồi, cô lại tiếp lời - Nhưng còn việc tuyển chọn thánh nữ mới...
Nguyệt Băng bật cười, hơi vận chuyển huyết mạch trong người, hai con ngươi màu bạc đột nhiên biến thành màu đỏ.
-Có lẽ cậu không biết, nhưng mình miễn cưỡng cũng có thể lên làm thánh nữ được đấy. Mình sẽ giúp cậu. Con bây giờ thì...
Nguyệt Băng đưa tay đặt lên đầu Âu Tử Tuyết, lẩm bẩm nhưng câu chú ngữ khó hiểu. Một vòng ma pháp hiện ra, bao phủ khắp người khắp người Âu Tử Tuyết. Khoảng hơn một phút sau, vòng tròn ma pháp biến mất, Âu Tử Tuyết lại hiện ra, nhưng cả người có chút suy yếu. Cô nhìn lại cơ thể của mình, cười khổ không thôi. Sức mạnh lục trước xuyên không còn giữ được đều là nhờ Huyết Nguyệt huyết mạch. Bây giờ đem huyết mạch rút ra, sức mạnh cũng theo đó mà biến mất. Mạnh mẽ biết bao nhiêu năm, bây giờ trở nên yếu ớt như vậy thật không quen. Sau khi trở về nhất định phải cố gắng rèn luyện một phen.
Nguyệt Băng ánh mắt phức tạp nhìn Âu Tử Tuyết, khẽ nói:
-Tử Tuyết, hi vọng sau này cậu sẽ không hối hận.
Dứt lời, liền xoay người, nhẹ nhàng đánh ngất Huyết Ân, sau đó cắn ngón tay, hướng lên không trung vẽ vẽ thứ gì đó. Không gian đột nhiên trở nên vặn vẹo, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện. Nguyệt Băng đỡ Huyết Ân đi vào, theo sau chính là Huyết Viêm. Tử Vong Huyết Liêm rung lên mấy cái, sau đó cũng bay vút vào cánh cửa. Nó là thánh vật của Huyết Nguyệt tộc, tự nhiên là không thể lưu lạc bên ngoài như vậy. Mặc dù có chút lưu luyến vị chủ nhân này, nhưng nó có bổn phận phải quay lại.
Âu Tử Tuyết cứ thế ngẩn người nhìn theo, mãi cho đến khi cánh cửa khép lại, cô mới hồi thần. Sau ngày hôm nay, cuộc sống của cô sẽ bước sang một trang mới rồi. Cô nhất định phải sống thật tốt, thật tốt, để cho Nguyệt Băng biết, cô tuyệt đối không hối hận.