Lăng Kì Huyên bị Lăng Vân kéo đến trước cổng disneyland liền đen mặt. Vốn định cùng Lăng Vân đi giải trí một ngày cho khuây khỏa, nhưng vì cái gì lại là disneyland.
Lăng Kì Huyên chỉ có thể thởi dài, một hồi lại lóe lên tia gian xảo, cười 'âm hiểm' nhìn Lăng Vân. He he có trò vui rồi.
Lăng Vân bỗng cảm thấy lạnh cả người, rõ ràng hôm nay là một ngày đẹp trời sao lại cảm thấy ớn lạnh thế nhỉ.
Lăng Vân cũng không nghĩ nhiều liền kéo chị yêu bắt đầu cuộc hành trình disneyland cùa mình.
Một lúc sau.
"Ọe... nôn...". Lăng Vân xanh mặt khi chơi tàu lượng siêu tốc, Lăng Vân u oán nhìn vè phía Lăng Kì Huyên đang hứng khí bừng bừng tham khảo bản đồ của disneyland, bây giờ cô bé mới sâu sâu sắc sắc cảm nhận được nụ cười đầy ma quái của chị yêu.
Lăng Kì Huyên một bên nhìn Lăng Vân xanh mặt u oán nhìn mình liền mỉm cười ôn nhu vuốt lưng cho cô bé.
“Em cảm thấy tốt hơn rồi chứ, nếu không hay chúng ta về nhé?”.
“Khỏe, em rất khỏe, ha ha em không sao chúng ta đến nơi tiếp theo đi”. Mặt dù là rất bất an sợ Lăng Kì Huyên sẽ chọn cái trò ma quái gì nữa, nhưng mà kêu cô bé về sớm thì không chịu đâu, dù sao rất lâu rất rất lấu mới có cơ hội đi chơi cùng chị một lần đâu có lí nào chơi chưa đủ đã về nhà chứ.
Lăng Kì Huyên nghe Lăng Vân nói thề thì cười càng ôn nhu hơn, tay chỉ vào một vị trí trên bản đồ của disneyland làm Lăng Vân đỗ mồ hôi lạnh run cầm cập.
“Vậy chúng ta đi thôi, tiếp theo đến nơi này nào?”
“Chị à, chúng … chúng ta không đến nơi đó có được không?”. Quả nhiên những điều chúng ta không mong muốn nó xảy ra thì nó vẫn cứ xảy ra như một định luật vậy.
“Không được a, không phải trước khi đi tiểu Vân nói sẽ nghe theo chị sao. Hơn nữa tiểu Vân chắc chưa bao giờ trải nghiệm qua nơi này đâu nhỉ, chị bảo đảm rất vui rất thú vị đó. Đi thôi nào bé cưng”. Lăng Kì Huyền hướng Lăng Vân cười đến rực rỡ, cười đến ‘phong hoa tuyết nguyệt’.
Nơi Lăng Kì Huyên gọi là trải nghiệm thú vị là nhà ma. Lăng đồ mồ hôi lạnh lê bước theo chị gái bắt đầu cuộc thám hiểm nhà ma đầy ‘thú vị’.
Không gian tối đen giơ tay không thấy năm ngón, khí lạnh bao trùm tứ phía kết hợp với âm thanh gào thét, tiếng khóc, tiếng cười lúc có lúc không, bất chợt có một bàn tay chụp lên vai Lăng Vân làm cô bé nhảy dựng hét toán lên điên cuồng quơ quào.
“Á. Em làm cái gì thế hả. Đừng có đi lung tung, lạc mất thì sao hả?”. Lăng Kì Huyên bị Lăng Vân vô ý cào trúng quát nhẹ một tiếng, đứa nhỏ này đã sợ ma như vậy còn đi lung tung.
Lăng Kì Huyên không hề nghĩ đên chính cô là người dụ dỗ, uy hiếp cô bé vao9f chốn đen tối này.
“Xin lỗi, em không cố ý mà, ém sẽ chú ý ... aaaa .... ToT thật đáng sợ chúng ta đi nhanh thôi”. Lăng Vân mếu máo.
Gần đến lối ra không biết ai mà ác ý va phải Lăng Vân làm cô giật mình túm chặt Lăng Kì Huyên, Lăng Kì Huyên bị bám như thế cũng có chút loạn choạn đứng không vững va phải một cô gái cả ba cũng té ngã.
“Chết tiệt”. Lăng Kì Huyên rủa thầm một tiếng lấy điện thoại ra bật đèn pin lên xem Lăng Vân cùng người bị va phải có bị gì không. Đèn pin đột nhiên sáng lên, chiếu vào mặt Lăng Kì Huyên ở góc độ từ càm xuống, nhìn khuôn mặt tái xanh do đèn pin chiếu sáng tại không gian tối thui thế này lại vô cùng dọa người. Lăng Vân và người kia nhìn thấy liền đồng thanh hét lên một tiếng.
“Là chị, em la cái gì chứ? Cô có sao không”. Nghe thấy giọng nữ hét lên cùng với Lăng Vân không biết tại sao Lăng Kì Huyên lại cảm thấy rất quen, hình như là nghe ở đâu rồi.
Lăng Kì Huyên chưa kịp nghĩ ra giọng nói xuất hiện ở đâu thì nguời nọ đã lên tiếng.
“Chị Huyê Huyên, là chị sao? Em là Lâm Tịch Tuyết”. Lâm Tịch Tuyết mừng rỡ thấp giọng nói.
“Thì ra là Lâm tiểu thư thật trung hợp. Vừa nay va phải cô, thật xin lỗi, cô không sao chứ?”. Lăng Kì Huyên rất là lịch sự đỡ Lâm Tịch Tuyết từ dưới đất lên , nếu như nơi này sáng một chút Lăng Kì Huyên có thể thấy được hai rặng mây đỏ trê má của Lâm Tịch Tuyết.
Gặp quỷ, ở cái nơi như thế này mà cũng gặp được Lâm Tịch tuyết, không biết là may mắn hay xui xẻo.
“Em không sao, em hôm nay đi quay MV ở đây, nên sẵn tiện đi chơi luôn”.
Lăng Vân không kiên nhẫn nghe Lăng Kì Huyên nhàm chán nói chuyện cùng Lâm Tịch Tuyết nữa liền trực tiếp kéo người đi luôn. Trong bóng tối Lăng Vân cùng Lăng Kì Huyên không thể thấy được ánh mắt oán độc, cùng si mê của của Lâm Tịch Tuyết.
Hai chị em đi chơi đến gần hết cả ngày, đến khi về tới nhà Lăng Kì Huyên chợt nhận được điện thoại của Trình Thanh Thu bảo là có ca phẫu thuật cần thưc hiện gấp, nên phải quay lại bệnh viện ngay.
Lăng Kì Huyên chỉ còn có thể cản thán, ngày nghĩ cũng không đưỡ yên bệnh viện đó hết bác sĩ phẫu thuật rồi sao, bản thân anh ta cũng là một bác sĩ.
Lăng Kì Huyên chạy gấp đên bệnh viện gặp Trình Thanh Thu để lấy thông tin về tình trạng bệnh nhân.
Trình Thanh Thu nhìn Lăng kì Huyên chằm chằm, người phụ nữ trước mắt thoạt nhìn như sinh viên đại học nói là mới mười chính hai mươi tuổi cũng không ngoa một chút nào.
Khó trách Trình Thanh Thu ngạc nhiên như vậy, hôn nay cô đi chơi với em gái cũng không thể mặt đồ quá chính chắn được phải trẻ trung một chút chứ. Người ta nói người đẹp vì lụa cũng không sai tí nào. Áo thun trắng trơn đóng thùng, quần jean lưng cao, áo khoát bóng chày, giày sneaker, nón snapback, trên vai còn đêo thêm chiếc ba lô. Cô trông như một thiếu nữ mới lớn đầy năng động, hắn thật không ngờ Lăng Kì Huyên cũng có một mặt như thế này.
Lăng Kì Huyên thấy Trình Thanh Thu bất động nhìn mình liền đen mặt, kêu cô tới gấp chỉ để nhìn sao anh ta cũng rảnh quá nhỉ.
Cửa phòng viện trưởng đột nhiên mở ra, có thể tùy tiện đi vào phòng viện trưởng mà không gõ cửa ngoài Đoan Mộc lão đại thì còn là ai.
“Sao anh lại đên đây?”. Thấy người đến là Đoan Mộc Hạo Huyền Lăng Kì Huyên vô cùng kinh ngạc, lúc trước phẫu thuật cho thiếu tướng trẻ tuổi của nước Z cũng không thấy hắn đến chẳng lẻ vì va mỗ lần này.
“Anh đến xem em, hôm nay đi chơi vui không?”. Đoan Mộc Hạo Huyền in lên trán Lăng Kì Huyên một nụ hôn, ôn nhu nói. Lăng Kì Huyên ôm cỗ hắn đáp lại hắn một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi.
Trình Thanh Thu một bên bị chói mù mắt chó, này này có show ân ái cũng đừng có show trước mặt người khác chứ như vậy rất là thất đức đó.