Trước khi phân nhóm, tiểu Tiền và tiểu Chu kiên quyết không nhận Đổng Lệ vào nhóm, không phải vì nhút nhát hay ngại cùng làm việc với phụ nữ, cái chính là muốn gán ghép Tiêu Hiểu Bạch phải làm việc với đồng nghiệp nữ.
Tiểu Tiền và tiểu Chu mang theo nụ cười ranh mãnh bước lên xe, nổ máy, lái xe đi thị trấn Trang Miếu.
“Này, Đầu lợn! Chúng ta đã điều được anh Tiêu vào cùng nhóm với nữ đồng nghiệp mới, khi hai người họ cùng làm án với nhau liệu anh Tiêu có còn là khúc gỗ nữa không nhỉ? Nếu anh Tiêu bén lửa tình với cô gái này thì hay biết mấy!”. Tiểu Tiền vừa nói, vừa tưởng tượng ra hình ảnh Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ ở cùng nhau, khoái chí bật cười thành tiếng.
“Bén lửa tình? Tớ thấy không thể có. Tính tình của anh Tiêu cậu cũng biết rồi, khi gặp án thì như thằng ngốc ấy, ngoài án ra thì chẳng biết gì cả. Đừng nói có cô gái cùng làm án, cậu có đem một cô gái cho ngủ cùng thì đầu óc của anh ấy cũng chỉ có án mà thôi”. Tiểu Chu nói xong cũng không nhịn được liền lắc đầu cười, nghĩ cái ví dụ ấy, quả có hơi thô tục.
“Phải rồi, đầu lợn, cậu vừa nói, tớ cảm thấy sẽ đúng là như vậy. Anh Tiêu cũng thật là lạ, ngoài việc làm án, lúc bình thường thì ôm lấy việc trực ban trong Cục, chẳng thấy anh ấy có hoạt động vui chơi gì, nếu cứ bắt tớ như vậy, có lẽ tớ đã phát điên lên từ lâu rồi”. Tiểu Tiền gãi gãi đầu, như nghĩ ra điều gì đó: “Đầu lợn, cậu nói xem, việc Trương Yến thích anh Tiêu, tớ cũng nhận ra, vậy mà anh Tiêu tại sao lại không nhận ra được?”.
“Không phải anh ấy không nhận ra mà anh ấy cố ý giả ngốc nghếch đấy. Cậu không cảm thấy, nhà chị Lưu Lê với anh Tiêu trước kia chắc chắn đã có chuyện gì đó, ánh mắt anh Tiêu nhìn chị ấy rất khác thường”.
“Nhưng chẳng phải chị Lưu Lê đã có bạn trai rồi sao? Nghe nói họ sắp cưới rồi?”. Tiểu Tiền vừa nghe đã ngạc nhiên kêu lên.
“Thế thì có sao? Việc tình cảm ấy mà, chẳng ai có thể nói được vì sao, chúng ta đừng lo lắng vớ vẩn về việc này nữa”. Tiểu Chu nói xong, thở dài, không nói chuyện nữa.
Trong xe trở nên im lặng, tiểu Tiền mở miệng định nói, nhưng rồi chẳng nói được gì, ngậm ngùi ngả mình xuống ghế, tự đưa mình vào một giấc ngủ dài.
Sau khi đến thị trấn Trang Miếu, công việc của tiểu Chu và tiểu Tiền tiến triển rất thuận lợi, được người của Đồn Công An dẫn đi, các anh rất nhanh đã đến thôn Tạ Gia Kiều và gặp được Tạ Chính Đông.
Tạ Chính Đông là một nông dân hiền lành như đất, thấy Cảnh sát tìm đến nhà thì sợ đến mức không biết làm cái gì. Sau khi được tiểu Tiền an ủi vỗ về đã lập cập kể lại việc chứng minh thư.
Theo lời khai của Tạ Chính Đông, trong lần đi ra ngoài làm công từ 5 năm về trước đã bị mất một lần, đó là do ngồi trên xe buýt bị kẻ trộm lấy mất, nơi mất chứng minh thư chính là thành phố Thiên Nam. Việc này Tạ Chính Đông nhớ rất rõ, vì túi của anh ta bị kẻ trộm dùng dao rạch rách, tiền bạc mất sạch, sau khi xuống xe không có chỗ nào đi đành phải cuốc bộ về nhà, sau đó không đi đâu nữa mà gia nhập vào đội thợ mộc ở thôn làm thợ, mỗi ngày kiếm vài chục đồng tiền công. Theo cách nói của Tạ Chính Đông thì thà ở nhà vất vả kiếm được ít tiền chứ nhất định không lên thành phố nữa.
Tiểu Tiền đã cố ý hỏi anh ta khi mất chứng minh thư là đi trên chuyến xe buýt nào, nhưng anh ta không thể trả lời được, đã lâu quá rồi, lúc đó anh ta lên xe theo điểm mà người khác chỉ dẫn, anh ta cũng không biết đó là chuyến xe và tuyến xe nào. Nhưng anh ta nhớ rõ nơi xuống xe gần một tòa nhà cao tầng mà trên nóc có hình dạng quả cầu tròn màu trắng.
Tiểu Tiền nghĩ về các kiến trúc trong thành phố, nhà cao tầng mà lại có hình dạng quả cầu tròn màu trắng chỉ có thể là tòa nhà của Đài truyền hình thành phố Thiên Nam mới có kiến trúc như vậy.
Tiếp đó tiểu Tiền và tiểu Chu còn hỏi thêm một số vấn đề khác, nhưng không thu được gì có thể sử dụng được, vậy là họ hoàn chỉnh lại tài liệu và rời khỏi thôn Tạ Gia Kiều.
Ngồi lên xe, tiểu Tiền gọi cho Tiêu Hiểu Bạch: “Anh Tiêu, việc chứng minh thư, cơ bản chúng tôi đã điều tra rõ, bên anh tiến triển ra sao?”.
“Tạm thời chưa có đầu mối, nói xem tình hình bên các cậu thế nào?”.
Nghe tiểu Tiền thuật lại xong, Tiêu Hiểu Bạch không khỏi nhăn mày nhíu trán suy nghĩ, thực ra việc chứng minh thư có phần nào vượt ra ngoài suy nghĩ của anh.
Từ những việc đã nắm được để xem xét, hung thủ ít nhất đã hoạt động ở 2 khu vực, một là trong nội thành thành phố Thiên Nam, mà trọng điểm là khu Đông Thành gần đài truyền hình thành phố; Khu vực thứ hai là thị trấn Hắc Thủy, chính là nơi cư trú của hung thủ, hung thủ đã mua đồ dùng tại siêu thị ở đây, hoặc người thân của hung thủ đã từng mua đồ dùng ở đây.
Bây giờ phải làm thế nào để thu hẹp phạm vi trinh sát? Tiêu Hiểu Bạch bất giác thấy buồn phiền, hiện tại chỉ có thể xác định thời gian tử vong của nạn nhân là trong vòng 5 năm trở lại đây. Vì chứng minh thư của Tạ Chính Đông bị mất từ 5 năm trước, nhưng như vậy lại nảy sinh một nghi vấn khác.
Sau khi hung thủ giết chết nạn nhân, làm sao y có được chứng minh thư của Tạ Chính Đông? Chẳng lẽ hung thủ lại chính là kẻ trộm cắp ví tiền của Tạ Chính Đông? Nếu đúng như vậy thì phạm vi trinh sát sẽ được thu hẹp đi rất nhiều. Những kẻ chuyên trộm cắp trong một thành phố, cảnh sát đều biết cả, bắt đi bắt lại cũng chỉ vài tên ấy. Nhưng hiện nay bọn chúng thông minh hơn rất nhiều, tiêu thụ tang vật kín đáo hơn, sống chết không nhận tội, đến cùng thì cũng chỉ phạt tiền, ngồi trong trại tạm giam vài ngày lại phải thả ra thôi. Nếu như vậy thì việc hung thủ đến hoạt động ở thị trấn Hắc Thủy lại rất dễ giải thích, kẻ trộm về cơ bản gây án mang tính cơ động, chúng thường họp thành băng nhóm, hoạt động trong thành phố, thỉnh thoảng cũng về các xã và thị trấn vùng nông thôn.
Nhưng nếu như vậy lại không giải thích được nguyên nhân tại sao hung thủ lại cắt nát quần áo của nạn nhân, đó chính là manh mối để lại mà lẽ ra cần phải tiêu hủy đi mới đúng. Kẻ cắp chuyên nghiệp thì thường hiểu khá rõ về cảnh sát, kiến thức tự bảo vệ khá dồi dào. Tiêu Hiểu Bạch từng gặp tên đạo chích bị số đông người truy đuổi phải trốn dưới gầm cầu, để bảo toàn mạng sống, đã rút điện thoại tự báo cho cảnh sát, vì nếu không có cảnh sát thì khi lên bờ sẽ bị số đông người đang phẫn nộ kia đánh chết, còn không lên bờ chắc chắn sẽ bị chết cóng.
Kẻ trộm đã quen với việc xử lý tang vật, đối với các loại đồ vật đem lại bất lợi cho chúng như ví tiền, chứng minh thư chúng thường vứt bỏ hoặc đốt cháy, chẳng có kẻ nào lại ngốc nghếch đến mức để lại manh mối cho cảnh sát truy tìm.
Cân nhắc kỹ, Tiêu Hiểu Bạch nhận thấy các manh mối hiện có vẫn là hỗn loạn, chưa hề có đầu mối nào liên quan, hung thủ vẫn chưa hề có dấu vết, tông tích nạn nhân vẫn chưa thể nào xác định được.
Bước tiếp theo phải điều tra như thế nào? Điều quan trọng nhất hiện nay là phải xác định được thân phận nạn nhân, nếu không xác định được nạn nhân thì việc điều tra vẫn là đáy biển mò kim.
“Không biết việc bên anh Lý ra sao rồi, nếu bên anh ấy xác định được manh mối gì trên thi thể nạn nhân thì hay biết mấy”. Tiêu Hiểu Bạch đột nhiên nghĩ như vậy.
“Đội trưởng, đi thôi, cần phải đi rồi”. Đổng Lệ ngồi ở trên xe gọi to.
“Được, đi thôi”. Tiêu Hiểu Bạch bước đến bên xe, nhìn thấy Đổng Lệ ngồi trên ghế lái, anh có phần ngạc nhiên, hỏi: “Cô biết lái xe à?”.
“Đương nhiên, nếu không, làm sao chiếc xe này ở hiện trường được”. Đổng Lệ có phần hãnh diện đáp.
“Được, vậy chúng ta xuất phát nhé”.
“Đi đâu đây?”.
“Trước hết tìm chỗ ăn cơm đã, ăn xong về Cục xem bên anh Lý có tìm được điều gì mới không?”.