“Cô nói rất có lý, nhưng tôi cho rằng đó mới chỉ là một phía. Khi hung thủ xử lý hiện trường sẽ sử dụng phương thức mình quen thuộc nhất. Nhưng ở vụ án này, việc cắt nát quần áo của nạn nhân, tôi lại cảm thấy đó là do hung thủ muốn truyền tải một tin tức gì đó, vì bình thường, muốn hủy hoại chứng cứ, đại đa số hung thủ sẽ sử dụng phương pháp đốt cháy, hành vi cắt nát này cũng không thể nói lên đó là hành vi của phụ nữ, còn túi ni lông chỉ là một loại dụng cụ chứa đựng, khả năng là khi hung thủ xử lý hiện trường chỉ là tiện tay lấy ra thôi, cũng không thể nói hung thủ chính là người đi mua hàng hóa. Cho nên, hiện nay phán đoán hung thủ là phụ nữ tôi e rằng quá sớm, nó sẽ làm ảnh hưởng tới tư duy của chúng ta”. Tiêu Hiểu Bạch nháy nháy mắt với Đổng Lệ rồi đi thẳng về xe, Đổng Lệ vội vàng đuổi theo sau.
“Thế bây giờ chúng ta đi đâu?”. Khi hai người đã ngồi trên xe, thắt xong dây an toàn, Đổng Lệ cất giọng hỏi.
“Ta đến Đồn Công An thị trấn, tìm hiểu về những người mất tích của thị trấn”.
Việc tìm thấy túi ni lông của siêu thị trong thị trấn nằm trong bao chứa thi thể chứng tỏ hung thủ nhất định từng hoạt động trong thị trấn, rất có khả năng là người thị trấn hoặc đã từng đến thị trấn này. Điều tra người mất tích trong thị trấn có thể xác định được thân phận của nạn nhân, như vậy có thể sàng lọc qua các mối quan hệ của nạn nhân khi còn sống thì có thể tìm ra được dấu vết của hung thủ.
Tiêu Hiểu Bạch đã từng hợp tác với Công An thị trấn Hắc Thủy, từng phá được vụ án về băng nhóm trộm cắp gia súc ở đây, cho nên cảnh sát sở tại coi Tiêu Hiểu Bạch như người thân thuộc và họ cũng rất nhiệt tình với anh.
Vừa may Đồn trưởng có mặt, rất niềm nở đón tiếp Tiêu Hiểu Bạch, nghe được mục đích chuyến đi của Tiêu Hiểu Bạch, liền cho người mang tài liệu ra ngay. Nhưng kết quả lại làm cho Tiêu Hiểu Bạch hết sức thất vọng, trong vòng 5 năm nay, thị trấn Hắc Thủy không có người thành niên mất tích, có 2 vụ trẻ nhỏ mất tích nhưng có lẽ đó là tệ mua bán trẻ em, đến nay vẫn là những vụ án treo lơ lửng, vì là trẻ nhỏ dưới 5 tuổi nên hết sức khó điều tra.
“Việc này rất khó truy tìm, ở nông thôn hiện nay, có rất nhiều người ra đi làm công đến mấy năm liền không về quê. Nhà có người già, thì thỉnh thoảng còn gửi chút tiền về nhà, nếu không có bố mẹ già thì thường cả nhà cùng kéo nhau đi hết, cơ bản không biết họ ở đâu, còn hay mất”. Đồn trưởng Triệu rít một hơi thuốc, thở dài tựa như chẳng thể nào khác.
“Thế những trường hợp cả nhà ra đi làm công, ở thị trấn các anh có nhiều không?”. Đổng Lệ thấy Tiêu Hiểu Bạch đang nhăn trán suy nghĩ liền hỏi chen vào.
“Đi nhiều, một thôn chí ít cũng có 5,6 nhà, có nhiều thôn còn đi đến cả một nửa ấy chứ. Hiện nay dựa vào trồng trọt chẳng kiếm được bao nhiêu, nên đại bộ phận lao động trẻ khỏe đều lựa chọn đi ra ngoài làm thuê làm mướn, cảnh sát chúng tôi đi kiểm tra thấy cả thôn toàn người già yếu bệnh tật, trên 60 tuổi với trẻ dưới 15 tuổi là ở nhà, còn thì đi làm công hết”. Đồn trưởng Triệu lại thở dài.
“Thế có nghe nói có người gia đình khá giàu có, đi làm ăn xa đã nhiều năm chưa về không? Mà ra đi về mùa hè ấy”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi câu đó là có căn cứ, vì trong bao chứa thi thể có nhiều mảnh vải vụn thuộc về áo mùa hè, có thể mặc áo tơ lụa thì không thể là người làm công bình thường. Trong đống phù sa lại phát hiện có chiếc chìa khóa, không phải của loại khóa thông thường, những việc đó đều cho thấy người chết phải là người khá giàu có.
“Xin lỗi, việc này chúng tôi thực sự không biết, nhưng tôi có thể phân công cán bộ trong đồn đi điều tra xem trong mấy năm gần đây có người mất tích hay không”. Trong khi nói, đồn trưởng Triệu dụi tắt đầu thuốc lá đang cầm trong tay, nhưng lại rút ngay điếu thuốc khác mồi lửa hút tiếp. Tiêu Hiểu Bạch nhăn mặt, nhưng cũng ngại chẳng nói gì nữa.
Từ Đồn Công An đi ra, Đổng Lệ có chút hậm hực nhìn Tiêu Hiểu Bạch hỏi: “Đồn Công An bên dưới, bình thường đều như thế này à? Sao họ thiếu trách nhiệm thế? Cái anh chàng đồn trưởng Triệu thực ngạo mạn, người đâu mà khi nói chuyện lại rít thuốc lá liên tục thế”.
“Chẳng sao được, các vị đồn trưởng, ở dưới cơ sở đều như ông vua con ấy, đại khái anh ta không nhận thấy đó là ngạo mạn, mà đã quen coi đó là bình thường rồi”. Tiêu Hiểu Bạch cười, nói tiếp: “Cũng may tôi không bị dị ứng với thuốc lá, không thì đã bị anh ta hun chết rồi”.
“Vậy là hôm nay chúng ta công cốc à, hiện giờ chẳng có manh mối gì, chúng ta làm sao tìm được tông tích nạn nhân đây”. Đổng Lệ có phần bực dọc nói vậy.
“Không toi công đâu. Thị trấn Hắc Thủy không có báo án về người mất tích. Có khả năng nạn nhân không phải người của thị trấn Hắc Thủy. Còn một khả năng nữa, nếu là người ở thị trấn Hắc Thủy thì sẽ có hai trường hợp: Thứ nhất, người chết không có quan hệ với người khác, tức là người độc thân, khả năng này rất nhỏ; Thứ hai, tin tức về người chết bị gia đình hoặc người thân cố tình giấu giếm, như vậy hung thủ và nạn nhân là người trong một gia đình. Chỉ cần xác định được thân phận nạn nhân, thì về cơ bản đã xác định được hung thủ”.
Suy đoán của Tiêu Hiểu Bạch làm cho Đổng Lệ thật khó tiếp nhận.
“Người chết là do người thân của mình giết hại ư?”. Đổng Lệ thấy thật khó tin, mắt cô mở tròn xoe nhìn sang Tiêu Hiểu Bạch, cô muốn xác nhận xem Tiêu Hiểu Bạch nói thật hay đùa.
“Tôi biết, trong thoáng chốc cô không thể tiếp nhận được ngay, nhưng trong trường hợp này khả năng ấy lại rất lớn. Khi tôi về đội chưa lâu, gặp phải một vụ án, hung thủ giết chết mẹ mình, lấy thịt nấu lên ăn, sau không ăn được lại đem cho lợn ăn. Sau khi bị bắt, lúc hỏi cung y cũng không thể nói được tại sao mình làm như vậy, không phải vì tài sản, mẹ con cãi vã nhau cũng không, nhưng sự thực lại là như vậy, cũng không ai nói được đó là tại sao”. Tiêu Hiểu Bạch nói một hồi rồi dừng lại, như tự nói một mình: “Vụ án đó cũng là ở thị trấn Hắc Thủy, chẳng lẽ lần này lại lặp lại vụ án tương tự hay sao?”.
Tiêu Hiểu Bạch một mình, nghĩ ngợi lung tung, không để ý đến Đổng Lệ đang đứng bên cạnh, nghe anh thuật lại câu chuyện, mặt mũi đã trắng bệch, tay ôm ngực như đã sắp nôn ra.
“Đúng rồi, chạy đôn đáo đã quá nửa ngày, còn chưa ăn cơm, đói rồi. Thôi, bây giờ đi ăn cơm đã, tôi đãi, ở đây có một hàng ăn hay lắm, đặc biệt có món lưỡi lợn hầm, có thể nói là rất tuyệt”. Tiêu Hiểu Bạch đã định thần lại, cảm thấy đói bụng liền gọi Đổng Lệ cùng đi ăn cơm.
Câu nói đó làm cho Đổng Lệ đứng ở bên đường, đang gò lưng ôm bụng, thở hổn hển không nhịn được nữa liền “ọe” một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo ra ngoài.
Tiêu Hiểu Bạch thấy phản ứng ấy của Đổng Lệ liền giật mình, vội hỏi: “Cô làm sao rồi, trong người khó chịu à.
Đổng Lệ để mặc Tiêu Hiểu Bạch, ngồi xổm tại chỗ, lâu lắm mới ngăn được những cơn nôn ọe, đón lấy chai nước khoáng Tiêu Hiểu Bạch đưa cho để xúc miệng, lại lấy khăn giấy chùi sạch mép rồi mới đứng lên, có chút tức tối trừng mắt nhìn Tiêu Hiểu Bạch: “Cái nhà anh này, tởm thật đấy!”. Nói rồi bước thẳng ra chỗ xe đỗ.
“Tôi đã làm cái gì không đúng hay sao?”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn vẻ mặt bực tức của Đổng Lệ, lắc đầu, mặt ngây ra.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là tiểu Tiền gọi tới.
“Anh Tiêu, chứng minh thư, cơ bản chúng tôi đã điều tra rõ, bên anh tiến triển ra sao?”.