Rời khỏi cửa hàng, theo chỉ dẫn của người chủ, Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ đi thẳng đến siêu thị Phúc Hân.
“Chủ cửa hàng này nói Siêu thị Phúc Hân chuyên bán hàng giả, chúng ta có nên thông báo cho các đồng nghiệp bên ngành Công Thương không?”. Đổng Lệ hỏi nhỏ Tiêu Hiểu Bạch.
“Không nên. Cô không thấy thằng cha chủ cửa hàng khi nói câu ấy, trong mắt hắn lộ rõ ánh quỷ quyệt hay sao? Thực ra những thứ gọi là siêu thị ở các xã, thị trấn loại này, sản phẩm của họ đại đa số là hàng giả, ngành Công thương đều biết cả đấy. Nếu phải kiểm tra, chẳng có cửa hàng nào trong sạch đâu, ngay cửa hàng vừa rồi khẳng định cũng có rất nhiều hàng giả, nó chỉ muốn lợi dụng chúng ta mà thôi”. Tiêu Hiểu Bạch giải thích cho Đổng Lệ biết.
“Lợi dụng chúng ta? Nghĩa là thế nào?”. Đổng Lệ vừa mới ra trường nên đối với con người và xã hội còn chưa thật hiểu rõ, điều ấy lại làm cho Tiêu Hiểu Bạch sực nghĩ đến vẻ ngốc nghếch của mình một năm về trước.
“Người ta thường nói: Đồng cảm là oan gia, thằng cha ấy muốn mượn vai trò của chúng ta gây khó cho siêu thị Phúc Hân. Tôi nghĩ rằng hắn vẫn thường nói với mọi người như vậy”. Tiêu Hiểu Bạch thấy nét mặt của Đổng Lệ vẻ bối rối, liền bồi thêm: “Nếu cô vẫn muốn giữ ý định ấy, có thể gọi điện thoại cho ngành Công Thương sẽ biết ngay thôi mà, nhưng tôi cảm thấy không có hiệu quả, những người mở cửa hàng hoặc siêu thị thì chẳng có ai không có quà biếu cho Cục Công Thương”.
“Ôi trời!”. Đổng Lệ gật đầu, im lặng. Từ suy nghĩ của cô, việc này thật khó chấp nhận, cô bỗng nảy sinh nỗi nghi ngờ người thanh niên bên cạnh, có lẽ anh ta cũng là một trong những kẻ hủ bại.
“Nhiều khi tôi nghĩ, sức lực của chúng ta mãi mãi không thể làm thay đổi được gì cho xã hội này, mà hãy nghĩ nhiệm vụ đầu tiên của cảnh sát là phá án, còn những việc khác đều là thứ yếu. Nếu ta thọc vào những việc này là tự đem lại cho mình việc phiền phức không cần thiết. Đổng Lệ, cô hãy cho tôi biết, tại sao cô thích làm cảnh sát hình sự?”. Tiêu Hiểu Bạch nhận ra vẻ hoài nghi và không cam chịu của Đổng Lệ liền dừng bước.
“Tôi cảm thấy làm cảnh sát hình sự rất oai, có thể bảo vệ và duy trì chính nghĩa, tôi cảm thấy cảnh sát hình sự chính là hóa thân của người anh hùng nên tôi luôn mơ ước trở thành cảnh sát hình sự”. Đổng Lệ nói tới đây đã hưng phấn hẳn lên.
“Cảnh sát hình sự là anh hùng ư? Tôi không cho rằng như vậy. Tôi lại nghĩ, làm cảnh sát hình sự là phải xứng đáng với bộ cảnh phục, không hổ thẹn với lương tâm và xứng đáng với vong hồn của người bị oan khuất, còn nếu muốn làm người anh hùng thì mãi mãi cô không thể làm người cảnh sát hình sự tốt được”. Tiêu Hiểu Bạch nói khá nhẹ nhàng nhưng trong thoáng chốc khuôn mặt Đổng Lệ đã đỏ bừng lên.
“Thực ra, một năm trước tôi cũng nghĩ như cô, nhưng bây giờ đã khác”. Tiêu Hiểu Bạch nói thêm.
Đổng Lệ gật đầu, hình như đã hiểu rõ hơn.
“Đi thôi, đến siêu thị Phúc Hân xem sao”.
Siêu thị Phúc Hân là một cửa hàng được trang hoàng khá bắt mắt, trong một gian nhà rộng khoảng 100 mét vuông có bày mấy dãy giá đặt hàng, hàng hóa trên giá cũng được xếp đặt khá ngay ngắn, xem ra cũng đã có vài phần giống siêu thị.
Trước tiên, Tiêu Hiểu Bạch đi một vòng quanh siêu thị, sau mới nói với nhân viên bán hàng đang theo sát, không ngớt liến thoắng đề nghị anh mua hàng về mục đích của mình: Mình là cảnh sát, cần gặp ông chủ. Cô gái lặng đi một lát rồi vội vàng chạy vào gọi ông chủ. Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ đứng tại chỗ ngắm hàng hóa xếp trên giá hàng, một cô nhân viên bán hàng khác nhìn hai người với ý như phòng mất trộm, điều đó làm cho Tiêu Hiểu Bạch có phần khó chịu.
“Đội trưởng Tiêu, anh lại đây xem”. Đổng Lệ đi đến bên một giá để hàng gần đấy gọi to.
Trên dãy giá hàng này bày hạt hướng dương, hạt dưa, lạc nhân, bánh kẹo và đồ ăn vặt các loại, trên giá còn treo hai bó túi ni lông, nhìn giống như để đựng đồ ăn loại này, Đổng Lệ rút ra hai chiếc túi ni lông đưa cho Tiêu Hiểu Bạch.
Hai chiếc túi ni lông này về chất liệu và kích thước giống nhau hoàn toàn nhưng chữ in trên nó lại khác nhau, một chiếc in siêu thị Phúc Hân, chiếc kia in siêu thị Đại Hưng Phát, còn địa chỉ và số điện thoại trên túi hoàn toàn là một.
“Đội trưởng! Tôi cảm thấy ở đây có vấn đề, cho dù siêu thị đã đổi tên, những túi này đã không còn giá trị, tại sao vẫn còn sử dụng?”. Đổng Lệ nói xong lại chạy đến quầy thu ngân để kiểm tra lại, vẫn thấy có hai loại túi cũng có treo ở đấy.
“Đợi một lát nữa hỏi ông chủ, tôi nghĩ ông ta sẽ có đáp án thích hợp cho chúng ta”.
Nói đến đây, cô nhân viên bán hàng vừa đi vào lại chạy ra, nói với Tiêu Hiểu Bạch: “Ông chủ sẽ ra ngay”.
Vừa nhìn thấy ông chủ cửa hàng, Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, ông chủ siêu thị này giống một nông dân thực thụ, chứ không giống như người buôn bán -- nhìn rất đần độn, một chút tinh nhanh của người buôn bán cũng không có.
Qua lời của ông chủ thật thà này, Tiêu Hiểu Bạch rất nhanh đã nắm được tất cả sự việc.
Ông chủ tên là Hoàng Tân, người địa phương, cửa hàng này mua lại từ một người bạn với giá thấp từ năm ngoái, nhưng anh này lại không có chút khái niệm gì về kinh doanh, hoàn toàn dựa vào một tay người vợ đứng ra lo liệu. Về nguyên nhân sử dụng hai loại túi ni lông, rất đơn giản, khi anh ta mua lại quán hàng, cửa hàng này vẫn còn hai thùng lớn túi ni lông vẫn cất ở trong kho, anh ta cảm thấy tiếc rẻ, đằng nào thì địa chỉ và số điện thoại vẫn không thay đổi, thế là anh ta cũng cho in một mẻ túi ni lông mới và dùng luôn cả số túi ni lông cũ nữa.
Vì người nông thôn ở đây thích dùng nhiều túi ni lông, luôn nói là túi ni lông xách tay hay bị đứt, thực ra đó là chỉ là cách nói để che giấu ý muốn lấy thêm túi để về sử dụng vào việc khác, gặp trường hợp ấy, anh ta thường cho nhân viên bán hàng lồng thêm vào một chiếc túi ni lông loại cũ, nhưng số túi ni lông này cũng đã dùng sắp hết rồi.
Nghe xong ông chủ thuật lại như vậy, Tiêu Hiểu Bạch thầm nghĩ, siêu thị Đại Hưng Phát mở cửa hàng vào mùa xuân 5 năm trước, cũng là thời gian bắt đầu sử dụng loại túi ni lông in tên siêu thị này, mà hiện tại túi này vẫn còn đang sử dụng. Cũng tức là thời gian hung thủ ra tay phải là từ mùa xuân 5 năm về trước cho tới hiện nay, nhưng khoảng thời gian như vậy là quá dài, với việc làm án tựa như chẳng giúp được gì.
Tiêu Hiểu Bạch hỏi thêm một số việc về chủ cửa hàng trước, nhưng không phát hiện thêm manh mối gì có thể giúp cho việc làm án, trao đổi với chủ cửa hàng ít phút, hai người liền rời khỏi siêu thị.
“Đội trưởng! Tôi có cảm giác vụ này do phụ nữ gây án”. Ra khỏi siêu thị, Đổng Lệ liền nói ra cách suy nghĩ của mình.
“A! Sao cô có cách nghĩ ấy?”.
“Những mảnh vải phát hiện tại hiện trường là do dùng kéo cắt vụn ra. Nhìn chung mà nói, khi hung thủ xử lý vật chứng, thường sử dụng phương thức mà mình quen thuộc, nhìn chung chiếc kéo là dụng cụ mà phụ nữ quen sử dụng hơn người đàn ông. Còn nữa, người đàn bà khi đi mua sắm thường thích tham lặt vặt, đàn ông thì đại đa số không thèm những thứ lặt vặt mình không cần. Cho nên tôi mới cho rằng vụ án này do người đàn bà gây án”. Đổng Lệ nói xong cách nghĩ của mình liền ngẩng lên nhìn Tiêu Hiểu Bạch đợi anh trả lời.