[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 5 - MỘT ĐỜI YÊU NHẦM-Chương 5 : Siêu thị Phúc Hân




Khi Tiêu Hiểu Bạch cùng tiểu Tiền đến bên đống bùn đất cạnh thửa ruộng, anh suýt phải bật cười. Không phải chỉ tiểu Chu và tiểu Tiền biến thành con khỉ đầy bùn mà cả Đổng Lệ tay chân cũng toàn bùn, đến mặt cũng lốm đốm bùn đất. Màu đen của bùn đất nổi bật trên làn da trắng ngần của cô, nhất là vết bùn ngay trên chóp mũi nhìn rất giống chú hề; Tiểu Chu và tiểu Tiền nghịch ngợm cố ý không nhắc nhở cô, Tiêu Hiểu Bạch cố giữ lắm mới không khỏi phì cười.

Đổng Lệ thấy Tiêu Hiểu Bạch đi tới, toét miệng cười, vẻ như đã khuất phục, Tiêu Hiểu Bạch tự cảm thấy mình có lỗi, người ta là con gái, chân ướt chân ráo vừa tới, mình đã phân công làm cái việc rất bẩn thỉu này, liệu có thiếu tình người quá không. Tiêu Hiểu Bạch tránh ánh mắt của cô, anh nhìn sang tiểu Chu hỏi: “Có phát hiện gì không? Tìm được gì có thể dùng làm manh mối?”.

Đổng Lệ đứng ngay trước mặt tiểu Chu cướp lời đáp luôn: “Chúng tôi tìm được một chiếc chìa khóa, nhưng chưa thể khẳng định có phải là của người chết hay không, nhưng từ kết cấu của chìa khóa thì thấy nó không phải dùng ở nông thôn”. Đổng Lệ vừa nói vừa chỉ tay vào hai chiếc túi vật chứng đang đặt trên mặt đất ở gần đó.

Hai chiếc túi vật chứng, có một chiếc đựng toàn những mảnh vải vụn. Quan sát thấy rất giống như những mảnh vải vụn tìm thấy trong bao sợi nhựa dệt, còn trong chiếc túi kia đựng những búi tóc rối, mảnh xương, ngay bên trên là chiếc chìa khóa đã có phần han rỉ.

Tiêu Hiểu Bạch đeo găng tay, nhặt chiếc chìa khóa lên, xem xét kỹ. Đây là một chiếc chìa khóa dài khoảng 3 cm, màu trắng bạc, trên bề mặt đã hơi bị han rỉ, nhưng chưa ảnh hưởng lớn. Răng của chìa khóa nằm trong rãnh ở giữa chìa. Loại chìa này rõ ràng là chìa của loại khóa chống trộm cao cấp, ở nông thôn là không thể có vì phần nhiều ở nông thôn đều sử dụng khóa mà chìa có răng ở một bên chứ không dùng loại khóa phức tạp như thế này.

“Cần phải bao lâu nữa mới xong việc ở đây”. Tiêu Hiểu Bạch vừa hỏi vừa nhìn đống đất mới đào bới xong khoảng một nửa.

“Rất nhanh sẽ kết thúc, những thứ này vừa tìm được đều tập trung trong một mô đất, phía dưới không tìm thấy cái gì”. Tiểu Tiền trả lời.

“Được, sẽ đợi các cậu xong việc, thu xếp gọn những thứ này đưa về xe, tôi đi sang bên anh Lý cùng kết thúc việc bên ấy. À, còn nữa, Đổng Lệ, cho cô cái khăn giấy này lau sạch bùn đất trên mũi đi nhé”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong, móc ra túi khăn giấy nhỏ tung cho Đổng Lệ rồi nhấc chân đi thẳng, không biết nói gì nữa, anh có chút ngại ngùng phải đối mặt với ánh mắt của Đổng Lệ.

Việc tìm ra vải vụn và chiếc chìa khóa là nằm ngoài ý nghĩ của Tiêu Hiểu Bạch. Theo lẽ thường, loài quạ mổ thủng bao, lỗ thủng này phải nằm phía bên trên, vật bên trong sẽ không thể rơi xuống phía dưới được. Vải vụn có thể bị quạ mổ rồi rơi theo ra còn có khả năng, nhưng chìa khóa làm sao có thể tung ra ngoài được? Do có sức nặng nhất định, nếu chìa khóa nằm ở trong bao, nó sẽ không thể rơi ra khỏi bao, chẳng lẽ do hung thủ vô ý làm rơi ra chăng?

Các manh mối hiện có trong tay tựa như hoàn toàn độc lập và rời rạc. Các manh mối này, nhìn lại, chỉ có Chứng minh thư và địa chỉ trên túi ni lông là có thể truy tìm. Nhưng, chứng minh thư có rất nhiều khả năng là giả, còn túi ni lông của siêu thị thì bất cứ ai cũng có thể có, nó chỉ có thể thu hẹp phạm vi truy tìm hung thủ chứ không thể chỉ ra phương hướng hành động được.

Nhiệm vụ đầu tiên là phải xác định thân thế của người chết, chỉ có vậy mới có thể có thể tiến hành trinh sát tiếp được. Xem ra, lại phải cần giới truyền thông và lực lượng quần chúng giúp sức rồi, việc người bị mất tích mấy năm nay, đều cần phải đi điều tra kỹ.

Bên này, anh Lý đã bắt đầu sắp xếp lại xương cốt, chuẩn bị đưa ra xe, đã lấy mẫu bùn đất trong lòng sông, lấy mẫu nước sông để kiểm nghiệm độ thối rữa của xác chết, tuyệt đại bộ phận đều có quan hệ tới vi sinh vật tại chỗ, kiểm nghiệm mẫu đất và mẫu nước có thể tính toán được thời gian tử vong.

Giúp anh Lý làm xong những việc trên cũng là lúc tiểu Chu hoàn thành việc dọn dẹp đống đất, thực ra chìa khóa và vải vụn đều tập trung trong một khối đất, ngoài khối đất ấy không tìm thấy gì nữa, việc dọn dẹp về sau cũng chỉ là lật lại số đất đã đào lên.

Tiêu Hiểu Bạch và anh Lý bàn bạc một lát, quyết định giao lại toàn bộ vật chứng đã thu thập được cho anh Lý để mang về chuyển cho phòng dấu vết phân tích, còn mình cùng tiểu Chu, tiểu Tiền và Đổng Lệ chia thành 2 nhóm đến siêu thị ghi trên túi ni lông và người đàn ông có chứng minh thư tiến hành điều tra để nhanh chóng tìm ra manh mối có thể sử dụng.

Khi chia nhóm lại nảy sinh một vấn đề nhỏ. Tiêu Hiểu Bạch vốn nghĩ chỉ có một chiếc xe, định bụng về thị trấn mượn một xe của công an thị trấn hoặc yêu cầu họ điều xe cùng phối hợp hành động. Sau lại nghe Đổng Lệ nói, còn một xe cảnh sát khác đỗ ở bên ngoài cũng là xe của Cục. Như vậy là đã có hai xe, có thể chia nhóm ra hoạt động được ngay.

Ai ngờ, hai chàng trai trẻ là tiểu Chu và tiểu Tiền, lúc thường cứ nhìn thấy gái là trợn to hai mắt nhìn chòng chọc, lao ra làm quen luôn. Nhưng khi thực sự có một nữ đồng nghiệp xinh đẹp bên cạnh cả hai lại xị ra, không muốn ở cùng nhóm với Đổng Lệ, nhất nhất yêu cầu cả hai phải đi cùng nhau, đẩy Đổng Lệ vào nhóm Tiêu Hiểu Bạch, Tiêu Hiểu Bạch cũng chán không muốn tranh cãi với họ nữa, nên phân công xong liền lên xe xuất phát đi ngay.

Nhiệm vụ của Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ là truy theo đầu mối địa chỉ siêu thị ghi trên túi ni lông, vì manh mối này không rõ ràng lại không phải là dễ điều tra truy tìm, Tiêu Hiểu Bạch ngại nếu giao cho tiểu Chu và tiểu Tiền, họ dễ phạm sai lầm gì đó nên phải đích thân truy theo manh mối này.

Xe chạy trên đường đất làm cuộn bụi bay lên mù mịt, Tiêu Hiểu Bạch vừa lái xe vừa suy nghĩ việc phải làm của vụ án, nên trong xe im lặng khác thường. Đây không phải là do Tiêu Hiểu Bạch cố ý không nói chuyện với Đổng Lệ, đó chỉ là thói quen của anh, khi suy nghĩ thì rất dễ quên đi người và việc xảy ra ngay bên cạnh mình.

“Đội trưởng Tiêu, tôi muốn hỏi anh một việc”. Cuối cùng Đổng Lệ không chịu nổi phải lên tiếng đánh tan sự im lặng nặng nề ấy.

“À! Việc gì vậy?”. Tiêu Hiểu Bạch lơ đãng hỏi lại một câu.

“Tôi là người đáng ghét lắm phải không?”

“A! Ôi! Không phải, không phải! Mà sao lại hỏi vậy?”. Tiêu Hiểu Bạch đã nhận ra nên vội hỏi lại.

Đây đúng là cô gái rất cởi mở, vấn đề cô nêu ra rất giản đơn và thẳng thắn.

“Không ghét tôi, vậy sao mọi người không muốn vào nhóm với tôi, mà đẩy tôi vào nhóm với anh, còn anh thì chẳng thèm cất giọng? Tôi cảm thấy đã là đồng nghiệp thì có việc gì cũng phải thông suốt với nhau chứ, giả dụ tôi có làm gì sai thì anh cũng phải trực tiếp nói với tôi chứ”.

“Cái này, điều này, nên nói thế nào nhỉ? À! Mà có lẽ tại cô xinh đẹp quá nên mọi người ngại ngần ở cùng nhóm với cô thôi, còn tôi thì khi suy nghĩ vấn đề gì cũng vậy, thường chẳng nói năng gì cả, không phải có ý coi thường cô đâu”. Tiêu Hiểu Bạch bị Đổng Lệ hỏi vậy cũng thấy khá lúng túng, gần như chỉ chống chế mà thôi.

“Vậy bây giờ theo anh, ta phải bắt đầu tìm đột phá khẩu từ đâu để trinh sát phá án?”. Đổng Lệ sau khi nghe Tiêu Hiểu Bạch trả lời, trước tiên hơi sững lại, sau đó mặt đỏ bừng lên rồi chuyển chủ đề sang vụ án. Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, chẳng cô gái nào không thích nghe người khác khen mình xinh đẹp.

“Hiện giờ manh mối chúng ta đã có chỉ là tấm Chứng minh thư và địa chỉ siêu thị trên túi ni lông; Về chứng minh thư tôi cho rằng không có hy vọng, vì rất có khả năng là hung thủ gài bẫy gây nhiễu sự đánh giá của chúng ta. Còn địa chỉ siêu thị trên túi ni lông, cũng chỉ có thể thu hẹp phạm vi trinh sát là ở thị trấn Hắc Thủy, ít ra ta cũng thu hẹp được phạm vi hoạt động của hung thủ là ở vùng này. Có lẽ, phải đợi bên phía anh Lý tiến thêm một bước nghiên cứu kiểm nghiệm tử thi xong sẽ cho ta thêm manh mối, hiện giờ chúng ta chỉ có thể truy tìm theo hai manh mối hiện có này thôi”. Tiêu Hiểu Bạch cau mày nhăn trán nói ra phán đoán của mình đối với vụ án, mà không hề để ý đến nét thay đổi trong biểu lộ tình cảm của Đổng Lệ.

“À! Như vậy đấy”. Đổng Lệ gật gật đầu, chớp chớp đôi mắt, cô chợt nhận ra con người của Tiêu Hiểu Bạch: Một kẻ điên trong công việc, một khúc gỗ không có tình cảm như người bình thường.

Sau một giờ lái xe, hai người đã đến thị trấn Hắc Thủy, theo lẽ thường hai người nên tìm đến sự giúp đỡ của Công An địa phương, nhưng Tiêu Hiểu Bạch không tính như vậy. Bài học khi đến thị trấn Phượng Lai lần trước, làm cho anh đã mất đi niềm tin vào Đồn Công An cấp dưới, hơn nữa hiện nay mới chỉ là tìm hiểu về một siêu thị, anh lại ghét cái thói khách sáo của mấy ông Đồn trưởng, tóm lại là chỉ lãng phí thời gian, cần họ giúp đỡ hóa ra lại bận rộn hơn.

Trên túi ni lông in: Siêu thị giá rẻ Đại Hưng phát, cách chợ nông sản 50 mét; Tiêu Hiểu Bạch lái xe, lượn quanh chợ nông sản 2 vòng, vẫn không phát hiện ra siêu thị nào có tên là Đại Hưng Phát. Đỗ xe bên đường, hai người bước vào trong một cửa hàng, hỏi thăm chủ cửa hàng về siêu thị Đại Hưng Phát.

Chủ cửa hàng là người rất nhanh nhẹn, vừa nhìn thấy bước vào là cảnh sát liền vội vàng đem thuốc lá thơm ra mời, nhưng Tiêu Hiểu Bạch từ chối.

“Anh có biết đến Siêu thị Đại Hưng Phát đi như thế nào không? Tôi nhớ ở đây có một siêu thị tên là Đại Hưng Phát?”. Tiêu Hiểu Bạch vừa bước đến liền hỏi ngay vào chủ đề, anh không muốn mất nhiều thời gian với chủ cửa hàng.

“Đại Hưng Phát? À! Trước kia có, cũng chẳng nên gọi là siêu thị làm gì, cũng chỉ là một cửa hàng, chỉ trang hoàng đẹp hơn bình thường tí chút thôi, nhưng năm kia đã chuyển đi không làm nữa rồi, nghe nói trong nhà ấy xảy ra biến cố gì đó, ông chủ đi ra ngoài bị lừa mất sạch, tiền của không phải của một gia đình, kết quả là để trả nợ phải bán cả siêu thị ấy đi, còn người thì đi đâu chúng tôi chẳng rõ”.

“Dọn đi rồi à? Thế cái siêu thị Đại Hưng Phát ấy còn kinh doanh gì không?”. Tin tức ấy làm cho Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ cảm thấy ngán ngẩm.

“Đổi tên rồi, vẫn buôn bán đấy, nhưng là ông chủ khác, là kẻ xấu xa, chuyên bán hàng giả, ở đây khách hàng phần đông là người nhà quê, bị hắn ta lừa cho thẳng tay”. Khi chủ cửa hàng nói đến đây, trong mắt lóe lên một ánh quỷ quyệt không dễ nhận ra, Tiêu Hiểu Bạch nhận thấy nhưng anh không nói gì.

“Thế bây giờ đến Siêu thị ấy, đi như thế nào?”.

“Bên kia, goi là Siêu thị giá rẻ Phúc Hân”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.