[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 5 - MỘT ĐỜI YÊU NHẦM-Chương 16 : Báo tin tìm người




Tiêu Hiểu Bạch nhìn thẳng cô gái trẻ trước mặt, lời cô nói làm anh sinh nghi. Một gia đình mất đi người đàn ông chủ nhà tới 3 năm trời mà không có ai đi báo án thì cũng thật lạ kỳ, điều này xảy ra 10 phần đã có 8, 9 phần là nội bộ gia đình này có vấn đề.

Lý Kha thấy ánh mắt Tiêu Hiểu Bạch nhìn mình thì tay chân luống cuống, run rẩy hỏi: “Đó có phải thực là bố tôi không?”.

“Lý Kha, tôi hỏi cô, bố cô mất tích đã lâu như vậy, tại sao không có người đi báo án?”.

“Tôi nghe mẹ nói đã từng đi báo án, nhưng Đồn Công An lại yêu cầu đến thành phố bố mất tích mà báo. Mẹ tôi cũng từng đi miền nam tìm bố, nhưng chẳng có manh mối gì”.

Nghe Lý Kha thuật lại, Tiêu Hiểu Bạch đã hiểu ngọn ngành câu chuyện. Lý Hồng Quân là người bán buôn quần áo, mỗi lần đi thường khoảng một tháng, nhưng cũng có khi nửa năm mới về nhà một lần, 3 năm trước, trong một lần ra đi không thấy quay trở về. Lúc đầu trong nhà không để ý, nhưng đến quá nửa năm vẫn bặt vô âm tín thì mới phát hoảng lên, mẹ của Lý Kha là Vương Yến Bình nghĩ tới việc đi tìm chồng, bà liên hệ với bạn bè và đối tác cùng làm ăn với chồng mình ở miền nam, lúc đó mới biết Lý Hồng Quân trong hơn nửa năm không hề đến những nơi ấy.

Lúc đó Vương Yến Bình có đến Đồn Công An báo án, nhưng lấy lý do manh mối không đủ nên đồn từ chối việc lập án, Vương Yến Bình yêu cầu lần nữa thì Đồn lại mượn cớ cần đến nơi mất tích lập án để từ chối rồi chỉ lập biên bản qua loa.

Những ngày sau, Vương Yến Bình đã từng nhân kỳ nghỉ hè, đi xuống Quảng Châu, đến vùng tam giác châu để tìm kiếm chồng, nhưng rất tiếc không thu được tin tức gì. Trước khi đi miền nam bà còn đến Đài truyền hình và cơ quan báo chí đăng và đưa tin tìm người, nhưng cũng không có hiệu quả.

Ngay sau khi nghe được tin tức này, Tiêu Hiểu Bạch liền điện cho Trương Yến cần cô ta rà soát ngay xem Đồn Công An Nam Thành có biên bản này không (Đồn Công An mà Vương Yến Bình đến báo án lúc ấy chính là Đồn Công An khu Nam Thành), đồng thời cũng yêu cầu Trương Yến gọi điện cho Đài truyền hình rà soát xem có sự việc này không.

“Vậy tại sao sau đó gia đình lại bỏ ý định tìm kiếm?”. Tiêu Hiểu Bạch ngắt điện thoại, vẫn cảm thấy có điều gì đó là lạ.

“Việc tìm kiếm bố đã chi ra rất nhiều tiền, sau đó tôi phải thi đại học, mẹ phải bận rộn lo chăm sóc cho tôi, không có thời gian đi tìm kiếm bố nữa. Rồi dần dần cũng quen với cuộc sống như vậy, trước đấy thì bố cũng thường xuyên không có mặt ở nhà. Tuy mẹ tôi không nói, nhưng tôi gần như cũng đoán được suy nghĩ của mẹ: Khi bố đi buôn bán ở miền nam, chắc đã bị người ham tiền bức hại rồi. Những việc thế này báo chí cũng nói đến rất nhiều”. Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Lý kha lộ rõ nét thăng trầm không thuộc về lứa tuổi của cô.

Trong khi nói chuyện, Trương Yến gọi điện thoại tới, trong ghi chép của Đồn Công An Nam Thành, không tìm thấy biên bản báo án về người bị mất tích, nhưng Đài truyền hình thành phố Thiên Nam và Nhật báo Thiên Nam thì đều có đăng và phát tin tìm người này liên tục trong cả một tuần lễ. Nhưng theo cách nói của Trương Yến thì đồng nghiệp ở Đồn Công An Nam Thành nói có ấn tượng hình như có việc này, chỉ là họ không dám khẳng định.

Phản ứng như vậy của đồng nghiệp ở Đồn Công An Nam Thành đã gián tiếp chứng minh: Vương Yến Bình đã từng đến báo án, có thể họ ngại phiền phức, lại muốn nâng cao hiệu suất phá án, nên mới ỉm đi, không tiến hành lập án. Trường hợp này, Tiêu Hiểu Bạch không lạ, thực ra rất nhiều khi, lực lượng cảnh sát địa phương không đủ, cộng thêm kinh phí ngặt nghèo, rất nhiều vụ không lập án, vụ này người mất tích lại ở ngoài địa phận, không có manh mối và căn cứ gì, Đồn sợ phiền phức nên lờ đi luôn.

“Thế này nhé, chúng tôi có thể sẽ lấy mẫu DNA trên cơ thể cô, để đối chiếu với DNA của bộ xương ấy thì rất nhanh sẽ xác định được nạn nhân có phải là bố cô hay không, Còn nữa, tôi hy vọng có thêm nhiều manh mối về bố cô, tốt nhất là chúng tôi sẽ đến nhà cô để tìm kiếm”.

“Lấy mẫu DNA?”. Rõ ràng Lý Kha do dự, qua một hồi thì mặt đỏ lựng lên, rồi hỏi nhẹ: “Thế ai đến lấy mẫu?”.

“Tôi lấy là được rồi, chờ một lát để tôi đi lấy dụng cụ”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong liền đứng dậy đi lấy tăm bông.

“Không!”. Lý Kha kêu thét lên một tiếng, nhìn Tiêu Hiểu Bạch với vẻ rất bối rối, ấp úng nói: “Có thể cho nữ cảnh sát đến lấy được không, xấu hổ chết mất”.

Tiêu Hiểu Bạch sững lại khá lâu mới phản ứng lại được, sao cô ta lại nhút nhát thế. À, ra cô gái này hiểu nhầm rồi, cô ta cho rằng chỉ dịch thể ở cơ quan sinh dục mới có DNA đây.

“Yên tâm đi, không phải bối rối thế đâu, tôi chỉ cần lấy nước bọt của cô là được rồi, không phải là cái cách lấy DNA như cô tưởng đâu”. Tiêu Hiểu Bạch mỉm cười nhìn vẻ mặt đần ra của cô gái.

Lý Kha cũng sững lại, lúc lâu sau mới rõ, mặt đỏ bừng lên, đầu cúi xuống, không dám ngẩng lên nhìn Tiêu Hiểu Bạch. Chính những giây phút lúng túng này, làm cô quên đi nỗi đau thương đang thường trực.

Sau khi lấy mẫu xong, Tiêu Hiểu Bạch giao cho tiểu Tiền đưa mẫu sang phòng kiểm nghiệm, còn mình, tiểu Chu và Đổng Lệ cùng Lý Kha lên xe chạy đến nhà Lý Kha.

“Lý Kha, kể cho chị nghe chuyện về mẹ em đi”. Trên xe, Đổng Lệ kéo tay Lý Kha, thân thiết chuyện trò, cử chỉ ấy làm cho những phút lúng túng và bối rối vừa rồi của Lý Kha nhanh chóng qua đi, cô đã bình tĩnh trở lại.

Lý Kha suy nghĩ một lát rồi bắt đầu kể chuyện về người mẹ của mình.

“Mẹ tôi là một người phụ nữ rất ưu tú, chí ít đó cũng là cách nhìn nhận của tôi. Tôi nhận thấy mẹ tôi rất kiên cường, lại có thái độ trách nhiệm rất cao, chỉ cần nhìn vào số học sinh ưu tú do mẹ dạy dỗ thì biết. Tình cảm của mẹ đối với bố cũng rất tốt, tuy khuôn mặt của bố rất khó coi nhưng mẹ chưa hề ghét bỏ. Từ khi tôi đã hiểu biết, mẹ luôn tìm cách cải thiện quan hệ giữa hai bố con tôi, nhưng những lúc đó tôi lại không hiểu đó là tình yêu của bố mẹ. Ôi! Con người ta như vậy đấy, chưa có mất mát sẽ mãi mãi không biết quý trọng”. Lý Kha thở dài nói, có phần đờ đẫn.

“Trong mắt con gái, bố mẹ mãi mãi là hoàn mỹ không thể thiếu được. Tôi cũng nhận thấy bố mẹ là người tốt nhất trên đời, tuy mẹ hay bộp chộp đấy, nhưng vẫn là người tốt nhất đối với tôi”. Lời của Lý Kha làm cho Tiêu Hiểu Bạch có phần xúc động -- Phải, trên thế gian có ai yêu mình hơn bố mẹ mình?

“Không! Tôi cũng không cho rằng bố mẹ là người hoàn mỹ, trước tôi thấy bố là người rất xấu xí, nhưng sau đó mới biết, do bố cứu học sinh nên mới bị bỏng nặng. Còn về mẹ, cái tật lớn nhất ở bà là tính tình quá bộp chộp. Đặc biệt rất manh động, tôi vẫn có ấn tượng rất sâu sắc là khi còn nhỏ, có một lần ở nhà tôi vô ý làm vỡ một chiếc cốc thủy tinh, trong cơn giận dữ bà quăng tôi vào trong bồn tắm, lần đó nếu bố không về kịp, không biết tôi sẽ phải ngâm mình trong đó bao lâu. Thực ra khi còn nhỏ, tôi thích bố hơn mẹ”. Lý Kha nhăn mặt lại, rõ ràng ký ức lúc nhỏ làm cô cảm thấy khó nói.

“Đó chỉ là do cô nghịch ngợm quá thôi, dù nói thế nào, mẹ cô vẫn là người rất yêu cô” Đổng Lệ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lý Kha.

“Phải, mỗi lần mẹ đánh tôi xong lại ôm lấy tôi khóc, nói mình hấp tấp quá, xin tôi tha lỗi, mỗi lần như thế tôi lại cảm thấy chua xót trong lòng”. Lý Kha bật cười: “Thật ra cũng có cảm giác oan ức, có lúc mẹ còn giống trẻ con hơn tôi. Tính cách của tôi giống bố hơn, tính bố trầm lặng, còn mẹ thì hay manh động”.

“Nhưng mấy năm nay, tính tình của mẹ cũng khá hơn nhiều rồi, cũng chẳng thấy bà nổi nóng nữa, nhưng bà cũng thay đổi, không thấy vui vẻ nữa, cũng chẳng biết có phải vì nguyên nhân bố mất tích không. Có rất nhiều lần tôi thấy nửa đêm mẹ thức dậy, rồi tự khóa mình trong gian vệ sinh khóc thầm. Năm nay tôi lên đại học, vào ở nội trú trong trường, cũng không biết mẹ có đỡ đi được phần nào không”. Lý Kha nặng nề thở dài, làm cho mọi người đều thấy mủi lòng: “Vận mạng đối với một số người, đúng là bể khổ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.