Khi Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ rời khỏi nhà Liêu Bách Kiên thì trời đã tối đen, thành phố đã lên đèn, từ xa nhìn lại, cả vùng sáng rực rỡ của đèn đuốc đã dính liền với vô số vì sao ở phía chân trời.
Sau khi điện thoại xong với tiểu Tiền, Tiêu Hiểu Bạch gọi Đổng Lệ lên xe phóng về Cục. Trên đường đi, hai người đều im lặng, Tiêu Hiểu Bạch vừa lái xe vừa nghĩ đến vụ án, Đổng Lệ ngồi bên nghiêng người ngắm cảnh ngoài cửa xe.
Vừa rồi ở trong nhà Liêu Bách Kiên, được Liêu phu nhân cho phép, Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ đã gặp được ông Liêu Bách Kiên, nhưng cuộc gặp mặt này vượt xa khỏi suy nghĩ của họ.
Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ được ông quản gia dẫn đi, trước tiên phải khử trùng toàn thân, sau đó lại phải khoác lên người chiếc áo khoác bảo hộ, rồi mới được Liêu phu nhân đưa đến gặp Liêu Bách Kiên trong phòng ngủ. Gian phòng này nói là phòng ngủ, nhưng với Tiêu Hiểu Bạch nó giống buồng bệnh nhân chăm sóc đặc biệt hơn.
Ngay khi phải khử trùng toàn thân, Tiêu Hiểu Bạch đã đoán rằng ông Liêu Bách Kiên bị bệnh nặng phải nằm trên giường, nhưng khi nhìn thấy Liêu Bách Kiên anh không khỏi kinh hãi, anh không dám tin rằng người đàn ông yếu ớt trước mắt kia lại là người phú hào bậc nhất thành phố Thiên Nam. Liêu Bách Kiên nằm trên giường bệnh, thấy rõ đã già lão, nhìn như người 60 tuổi chứ không phải tuổi thực tế 45 của anh ta.
Tóc của anh ta đã rụng hết, đến cả lông mày, lông mi cũng không còn. Nghe Liêu phu nhân giải thích đó là tác dụng phụ của xạ trị vì ông Liêu bị ung thư gan, ông đã chịu phẫu thuật cấy ghép gan nhiều lần nhưng tình hình ngày một xấu đi, sau 2 tháng nữa ông sẽ lại phải chịu thêm một ca phẫu thuật cấy ghép gan lần nữa vì tế bào ung thư đã ăn mòn hết tế bào gan gốc của ông rồi.
Tiêu Hiểu Bạch có chút hoài nghi, người đàn ông trước mắt không phải là Liêu Bách Kiên vì tướng mạo khác trước nhiều quá, nhưng quan sát tỷ mỉ hơn, anh cũng nhận ra đây đúng là người đàn ông đã từng xuất hiện nhiều lần trước giới truyền thông, bệnh tật đã làm cho một con người vốn trước đó mang đầy phong độ trở thành người già nua với khuôn mặt nhăn nhúm, nhưng những điều đó vẫn không thể làm thay đổi khí chất và đặc trưng vốn có được. Về trinh sát hình sự học cũng nói rất nhiểu về đặc trưng dung nhan của con người: Như khoảng cách giữa hai con mắt và độ cao của sống mũi, cũng như dấu vân tay, dù anh có hóa trang thế nào đi nữa, vẫn không thay đổi được, trừ khi anh thực hiện chỉnh hình rất lớn.
Ông Liêu rất yếu ớt, Tiêu Hiểu Bạch không nói chuyện lâu, chỉ là nhẹ nhàng an ủi và chúc ông mau phục hồi sức khỏe rồi đi ngay.
Rời khỏi buồng bệnh, Tiêu Hiểu Bạch đã rõ dụng ý việc che giấu tất cả sự thực của Liêu phu nhân. Nếu tin tức ông Liêu lâm trọng bệnh công khai ra ngoài thì tài sản đầu tư dưới tên ông sẽ chịu ảnh hưởng vô cùng to lớn, chiến tranh trên thương trường có lúc còn khốc liệt hơn cả cuộc đấu sinh và tử.
“Tôi mong hai vị sẽ vì chúng tôi giữ kín bí mật này”. Ra tới cửa phòng, Liêu phu nhân nói với Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ.
“Xin chị yên tâm, chúng tôi là cảnh sát hình sự chứ không phải phóng viên báo tin vịt”. Tiêu Hiểu Bạch trả lời, như đã cho Liêu phu nhân được uống viên định tâm hoàn.
“Cám ơn! Hai vị có yêu cầu gì xin cứ nêu ra, chỉ cần tôi làm được, nhất định hai vị sẽ vừa lòng”. Ý của Liêu phu nhân rất rõ ràng, chị ta dò hỏi Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ về khoản phí để bịt miệng.
“Liêu phu nhân, nếu có thể xin chị cho chúng tôi xem qua mấy bộ đồ gia dụng gỗ Sưa trong nhà chị được chăng, số đồ gỗ Sưa ấy có liên quan đến vụ án. Còn về yêu cầu riêng, tôi đã nói rồi, chúng tôi là cảnh sát hình sự”. Tiêu Hiểu Bạch mỉm cười nói, mắt nhìn thẳng vào người đàn bà đang đứng trước mặt.
Liêu phu nhân nhìn người trai trẻ trước mặt, ánh mắt của viên cảnh sát này rất trong trẻo, không giống như nhiều người mình đã từng gặp, trong ánh nhìn của anh ta không hề có chút tham lam vụ lợi. Bây giờ nghĩ lại, khi anh ta ngắm nhìn số đồ cổ đặt trên giá trong phòng khách, chỉ thấy ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng vọng chứ không có nét thèm thuồng như bao người khác.
“Tôi đồng ý, xin đi theo tôi”. Nói xong, Liêu phu nhân quay người bước đi trong hành lang, Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ vội bước theo sau.
“Tiêu Cảnh quan, tôi rất muốn biết vì sao anh lại để ý đến đồ gỗ Sưa trong nhà tôi thế?”.
“Tôi chỉ có thể nói, nó có liên quan đến một vụ án của chúng tôi, cụ thể hơn tôi không thể tiết lộ, mong chị thứ lỗi”.
“À! Tôi rõ rồi. Tiêu Cảnh quan, xin lỗi vì những điều vô lý của tôi khi vừa gặp anh”. Liêu phu nhân dừng bước trước cửa một gian phòng, trịnh trọng nói với Tiêu Hiểu Bạch.
“Liêu phu nhân quá lời rồi, đó chỉ là hiểu lầm thôi, khi đã hiểu rồi tự nhiên sẽ rõ cả, sao phải nói lời xin lỗi”. Tiêu Hiểu Bạch nói những lời này khi trong lòng thấy thán phục, thảo nào sản nghiệp của Liêu gia lớn đến thế. Phẩm chất con người của Liêu Bách Kiên như thế nào, anh không rõ nhưng nhìn vào phong cách, cử chỉ, cách hành xử của Liêu phu nhân thì đó không thể là cố ý học đòi khí chất quý tộc để hành xử bột phát được, chỉ có thể là người có cốt cách thực sự mới có thể đứng vững trên đỉnh cao của xã hội được.
“Đồ gia dụng gỗ Sưa đều ở cả đây, chồng tôi đặc biệt thích đồ dùng gỗ sưa, sau khi anh ấy đổ bệnh tôi dồn cả vào trong gian phòng này, không người bầu bạn thì sơn hào hải vị, dụng cụ, đồ ăn tinh xảo bao nhiêu cũng chẳng còn ý nghĩa gì”. Liêu phu nhân nhìn đồ đạc trong phòng, lộ rõ vẻ chua xót: “Các anh xem tùy ý, tôi cho quản gia đến cùng với các anh, bây giờ tôi phải đi chăm sóc chồng tôi đây”.
Toàn bộ vật dụng bằng gỗ sưa đều ở trong phòng này, dưới sự trợ giúp của ông quản gia, Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ đã kiểm tra tỷ mỉ từng thứ hết một lượt.
Những vật dụng này không hề có hiện tượng có thể rơi ra mẩu gỗ nào, cẩn thận hơn, Tiêu Hiểu Bạch đã dùng chất thử phun lên những đồ gỗ ấy, không phát hiện có dấu máu dính trên đó. Trước khi phun chất thử, Tiêu Hiểu Bạch đã trưng cầu ý kiến ông quản gia, kết quả ông quản gia nói đã làm cho anh rất cảm động: “Phu nhân có nói với tôi, tất cả đồ vật ở đây các anh có thể tùy ý sử dụng, nếu cần có thể mang đi hết”.
Tất bật cả một giờ mới kiểm tra xong, để tránh bỏ sót từ chi tiết nhỏ, Tiêu Hiểu Bạch còn chui cả xuống gầm giường gỗ sưa để kiểm tra, nhưng kết quả cuối cùng vẫn như vậy, không có bất cứ chi tiết khả nghi nào.
Xong công việc, Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ từ biệt ông quản gia, trở về Cục.
Công việc bên tiểu Chu và tiểu Tiền cũng không có gì tiến triển, các anh đi kiểm tra cửa hàng đồ gỗ khác, nhưng đồ gỗ ở những chỗ đó, nói là gỗ Sưa nhưng đại đa số chỉ là loại dán một lớp gỗ Sưa mỏng lên lớp gỗ cứng khác, loại bọc cả tấm gỗ Sưa cũng có nhưng giá cả lại quá đắt, người bình thường không mua nổi, người giàu có thì coi đó là hàng giả, họ thường chọn gỗ Đàn hương hoặc gỗ Gụ là chính. Vì vậy, đồ gia dụng gỗ Sưa gần như không có giao dịch mua bán. Những cửa hàng này đều đã trả về đại lý, chỉ để lại loại dán lớp mỏng mà thôi.
Về đến nơi ở của mình, Tiêu Hiểu Bạch vội vã ăn cơm, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ. Làm cảnh sát hình sự, để có được một giấc ngủ ngon lành thực chẳng dễ dàng gì, suốt ngày chạy xuôi chạy ngược, hiện giờ vụ án không thể tiến triển được, có lẽ đành gác lại thôi.
Trong thời gian dùng nước nóng ngâm chân, Tiêu Hiểu Bạch bật chiếc ti vi rách lên xem, chiếc ti vi này chỉ xem được đài truyền hình trung ương 1, đài của tỉnh và vài đài của thành phố Thiên Nam.
Một dòng tin dẫn tới sự chú ý của anh: Hôm nay giáo sư Triệu Thành Văn thuộc Học viện cảnh sát hình sự Trung Quốc đã tới thăm tỉnh ta, ông sẽ có buổi thuyết trình về lý luận Tướng mạo học cho hệ thống công an của tỉnh, ông đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của đông đảo cán bộ chiến sĩ trong lực lượng công an toàn tỉnh. Giáo sư Triệu Thành Văn là người sáng lập ra bộ môn Tướng mạo học trinh sát hình sự của nước ta, là chuyên gia tướng mạo học trinh sát hình sự có danh tiếng của nước ta, từng tham gia công việc phục nguyên tướng mạo thi thể nữ Mã Vương Đôi. (Hài cốt công chúa Tiểu Hà trong ngôi mộ cổ đời Hán, nghìn năm chưa phân hủy - Khai quật năm 1972-ND)