[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 5 - MỘT ĐỜI YÊU NHẦM-Chương 12 : Trà Long Tỉnh Tây Hồ




Bên phía tiểu Chu và tiểu Tiền, công việc tiến triển khá thuận lợi. Thành phố Thiên Nam có gần 30 cửa hàng đồ gỗ gia dụng, đại đa số chỉ kinh doanh đồ gia dụng thông thường, có năng lực kinh doanh đồ gỗ cao cấp như gỗ Sưa chỉ có 2 cửa hàng, một ở phố Thương mại Nam Thành, còn lại một ở khu Đông Thành.

Cả 2 cửa hàng này đều đã kinh doanh đồ gia dụng gỗ Sưa, do khách hàng đặt trước, đều là gỗ Sưa đóng thành bàn ghế và giường. Tiểu Chu và tiểu Tiền đã nắm được giá mua của bộ bàn ghế và chiếc giường này, người bình thường không dám nghĩ tới. Hai cửa hàng này cũng chỉ thực hiện 3 vụ giao dịch, mà người mua chỉ là một người giàu có ở thành phố Thiên Nam: Liêu Bách Kiên.

Ông Liêu Bách Kiên này hình như có tình yêu đặc biệt với đồ gia dụng gỗ Sưa, ông ta đã mua tất cả 2 bộ bàn ghế và một chiếc giường lớn bằng gỗ Sưa, việc mua bán thông qua 2 cửa hàng đồ gỗ để đặt làm, giá của 3 bộ đồ gỗ này đủ để người bình thường phải phấn đấu suốt đời. Tiểu Tiền đã cố ý hỏi rõ: 3 bộ đồ gỗ này mua trong năm 1996 và 2001. Năm 1996 mua một chiếc giường cỡ lớn và một bộ bàn ghế, năm 2001 lại mua thêm một bộ bàn ghế nữa. Nhưng 2 lần mua sắm ấy không mua ở cùng một cửa hàng.

Nghe xong tình hình điều tra bên tiểu Tiền, Tiêu Hiểu Bạch gật gật đầu: “Cậu xác định đã điều tra hết các cửa hàng đồ gia dụng gỗ Sưa rồi phải không?”.

“Không phải, chúng tôi bắt đầu từ cửa hàng đồ gỗ cao cấp, nghe người của cửa hàng nói: Trên thị trường còn có một loại đồ gia dụng gỗ Sưa cấp thấp hơn, đó là bọc bên ngoài lớp gỗ cứng bình thường là một lớp gỗ Sưa mỏng, loại này giá tương đối thấp, là những người bình thường có tiền ở mặt phố ưa dùng. Còn cấp thấp hơn nữa là bên ngoài lớp gỗ cứng, trực tiếp dán lên một lớp gỗ Sưa rất mỏng, nhìn như thật nhưng lớp gỗ Sưa này chỉ dày có vài mi li mét mà thôi”. Tiểu Tiền giải thích thêm cho Tiêu Hiểu Bạch.

“Vậy cậu tiếp tục điều tra thêm về đồ gỗ bọc gỗ Sưa nhé, loại dán lớp gỗ mỏng không cần xem xét đến nữa, chúng ta phát hiện ở hiện trường một mẩu gỗ Sưa, hiển nhiên nó không thể ở trên loại đồ dán lớp mỏng ấy rơi ra được”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong, lại bấm điện thoại cho Trương Yến, anh yêu cầu tra tìm giúp anh địa chỉ chỗ ở gia đinh Liêu Bách Kiên.

Sau khi Trương Yến tìm được điện thoại của Liêu Bách Kiên, lại thông báo ngay cho Tiêu Hiểu Bạch một số tư liệu về cá nhân con người này, Tiêu Hiểu Bạch im lặng nghe, nhưng liên tục thốt ra: ừ, ừ, phải, phải ...

Ngắt điện thoại, Tiêu Hiểu Bạch nổ máy, lái xe rời khỏi sân Cục Công Thương.

“Chúng ta đi đâu bây giờ?”.

“Ra ngoại ô, đến biệt thự nhà Liêu Bách Kiên”.

Theo lời thuật lại của Trương Yến thì Liêu Bách Kiên là một người giàu, khá có tiếng tăm ở thành phố Thiên Nam, anh ta xuất thân từ hành nghề ăn uống, ban đầu chỉ là một cửa hàng nhỏ chuyên bán đồ ăn sáng và mì ống, nhưng vì nước dùng có hương vị hết sức độc đáo, trở thành có tiếng số 1 của thành phố Thiên Nam lúc đó, cộng thêm quan niệm kinh doanh rất tiên tiến, bảo đảm vệ sinh và thái độ phục vụ rất tốt, cho nên ngày càng phát triển, từ một cửa hàng ăn uống nhỏ trở thành chuỗi cửa hàng có thương hiệu, sau khi số vốn tích lũy tăng cao, anh ta liền tiến quân vào nghề kinh doanh khác, trở thành bậc phú hào có tên tiếng ở thành phố Thiên Nam.

Sau khi đứng vững, Liêu Bách Kiên lặng lẽ hành sự, gần như không nhìn thấy bóng dáng anh ta, có rất nhiều việc chỉ thấy người trợ lý của anh ta đứng ra giải quyết, trong những trường hợp phải xuất hiện nơi công cộng, nhìn chung đều là vợ anh ta thay thế. Đặc biệt trong mấy năm gần đây, anh ta hoàn toàn sống ẩn dật, hiếm hoi lắm trong những bản tin về đầu tư thì có nhắc đến, còn hầu như không có bất cứ tin tức gì liên quan đến anh ta.

Vì Liêu Bách Kiên im hơi lặng tiếng, luôn ngoài tầm quan sát của mọi người nên việc biến mất của anh ta cũng chẳng có ai để ý. Nhưng hiện nay vụ án này xảy ra làm cho Tiêu Hiểu Bạch không thể không hoài nghi, có thể Liêu Bách Kiên đã chết từ vài năm trước. Liêu Bách Kiên không có con, sống cùng với anh ta chỉ có vợ anh ta, thêm nữa sau khi thành công, mọi việc lớn nhỏ trong tập đoàn đều do trợ lý và vợ anh ta đứng ra xử lý, nếu nghĩ vợ anh ta cùng người trợ lý kia hợp mưu giết chết anh ta cũng không phải không có khả năng.

Tuy biết rằng nhà của bậc phú hào là rất sang trọng, đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng khi thực sự bước chân vào trong nhà ở của Liêu Bách Kiên, Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ vẫn bị cách bài tri trong nhà gây sốc nặng. Từ bức tranh tường trên nóc nhà xuống đến các loại bình hoa đồ cổ bày trên giá trong phòng khách, từ ngọn đèn treo pha lê cỡ lớn treo trên trần đến loại thảm nhung mịn đạp dưới chân, nơi nào cũng bộc lộ sự sang trọng của nhà giàu. Tiêu Hiểu Bạch nhẩm tính, chỉ số đồ cổ bày trên giá trong phòng khách thôi cũng giá trị bằng mấy đời tiền lương của anh rồi.

Tuy là nhà giàu có nhưng người làm trong nhà lại không nhiều, chỉ thấy có một cô người làm chạy tới chạy lui, pha trà rót nước. Vừa rồi ra mở cửa cho anh là một người quản gia già, sau khi Tiêu Hiểu Bạch xuất trình giấy tờ trước đầu thu hình ở cổng lớn thì người quản gia già mới ra đón các anh vào, mời các anh ngồi tại phòng khách uống trà, còn mình lên tầng trên báo cho chủ nhân xuống tiếp khách.

Trà Long Tỉnh Tây Hồ trong thế giới trà đã được bình là: Nước xanh biêng biếc, hương thơm nồng nàn, vị ngọt mát họng; Nhưng với người như Tiêu Hiểu Bạch suốt ngày chỉ quen uống loại trà “Bốc nắm to” của dân chém to kho mặn thì chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, không có vị gì, thơm thì rất thơm, nhưng uống vào không có lực như trà của mình ở phòng làm việc.

Chính khi Tiêu Hiểu Bạch đang chán nản nâng chén trà nhỏ như hạt mít lên -- Bất cứ ai đó đang khô họng, nhìn chén trà nhỏ tẹo này muốn uống trà giải khát chắc cũng sẽ chán nản như Tiêu Hiểu Bạch lúc đó -- thì từ gác trên, có tiếng chân chậm rãi bước xuống.

“Quan cảnh sát Tiêu, tôi không biết anh đến nhà tôi, có việc gì cần vậy?”. Một phụ nữ xinh đẹp tuổi trung niên bước tới, nói với giọng như phát ra từ trong cổ họng, tuy về ngôn ngữ có phần khách sáo, nhưng ngữ điệu lại mang theo chút khinh người.

Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ đều nhận ra vẻ khinh khỉnh của đối phương qua lời nói, Đổng Lệ vừa định mở miệng bật lại thì Tiêu Hiểu Bạch giơ tay ngăn lại.

“Liêu phu nhân, hôm nay chúng tôi tới đây không có ý gì khác, chỉ là muốn trực tiếp nói chuyện với ông Liêu, nhưng nếu không tiện lợi, chúng tôi muốn tham quan một lát đồ gia dụng bằng gỗ Sưa ông Liêu mua từ mấy năm trước thôi”.

“Đồ gia dụng gỗ Sưa, tôi không rõ ý của anh là thế nào, tôi có quen biết Cục trưởng Trịnh của các anh, đã cùng uống trà với ông ấy vài lần, tôi nghĩ ông Trịnh sẽ không muốn dùng bàn trà gỗ Sưa của nhà tôi để uống trà chứ, hay là anh có hứng thú uống trà?”. Phu nhân Liêu mỉm cười, nhưng trong cái cười mỉm ấy lại mang theo chút uy hiếp.

“Liêu phu nhân, tôi thấy bà đã nghĩ sai rồi, tôi không có hứng thú uống trà, tôi cũng không có hứng thú với đồ gia dụng gỗ Sưa. Nguyên nhân chủ yếu để hôm nay tới đây là chúng tôi đang thụ lý một vụ án trộm cắp, có thu được một chiếc ghế gỗ Sưa. Tôi được biết ở thành phố Thiên Nam chỉ có ông Liêu thích dùng đồ gỗ Sưa, muốn hỏi xem có phải bên này mất đồ gỗ ấy không, nhân tiện cũng muốn thăm ông Liêu một thể. Nếu tôi nhớ không lầm, mấy năm nay ông Liêu không xuất hiện, tôi có lo lắng về tình hình sức khỏe của ông Liêu”.

Đổng Lệ ngồi bên, nghe cuộc đối thoại giữa hai người thấy rất kỳ lạ, cô cảm thấy bối rối, vừa định mở miệng cải chính sai sót trong lời nói của Tiêu Hiểu Bạch, nhưng lại nhìn thấy anh đánh mắt sang nên cô dừng lại ngay.

“Nhà chúng tôi không mất đồ gỗ, nhưng nếu anh vẫn muốn xem thì tôi đồng ý với đề nghị của anh, vậy anh đi thăm chồng tôi trước hay xem đồ gỗ trước?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.