“Gỗ Sưa à? Tôi nhớ ra loại gỗ này rất quý, người bình thường không thể được dùng”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn vào vật nhỏ bé, đen sì nằm trong khay thủy tinh, trong lòng có chút kinh dị.
“Cái này, tôi biết, tôi có người bà con buôn bán đồ gỗ, tôi nghe anh ta nói giá của loại gỗ này hiện nay khoảng từ một triệu rưỡi đến một triệu tám nhân dân tệ một tấn, tức là một ki lô gam gỗ Sưa giá khoảng gần hai ngàn tệ. Cho nên loại gỗ này không thể lấy để làm cái nêm trên đầu rìu được đâu, rất có thể từ đồ gia dụng của nhà giàu nào đó rơi xuống thôi”.
Anh Trương lại cầm mẩu gỗ từ trong khay thủy tinh lên, ra hiệu cho Tiêu Hiểu Bạch chú ý quan sát: “Cậu xem, trên bề mặt, tuy rất nhỏ nhưng vẫn nhận ra, nó đã qua gia công và đánh bóng, tôi nhận thấy nó từ đồ gia dụng rơi xuống, nhưng tôi cũng thấy lạ, chất của gỗ Sưa rắn chắc, nhìn chung khó có thể có hiện tượng lỏng lẻo rơi ra ngoài được”.
“Mẩu gỗ này nó rơi ra hay tuột ra như thế nào, tạm thời chúng ta không nói tới nữa, nhưng nếu mẩu gỗ này thực sự là gỗ Sưa thì phạm vi trinh sát của chúng ta được thu hẹp đi rất nhiều. Anh Trương, anh xác định đây đúng là gỗ Sưa chứ?”. Tiêu Hiểu Bạch lại một lần nữa bò dài ra trên kính hiển vi, nhưng thực sự anh không thể nhận ra đó có phải là gỗ Sưa không. Anh hiểu về gỗ không nhiều, anh lại chưa bao giờ nhìn thấy cấu tạo và vân gỗ Sưa phóng đại.
“Cậu chờ cho một lát, để tớ lôi tư liệu trong máy tính ra đối chiếu sẽ rõ ngay thôi”. Anh Trương vừa nói vừa đăng nhập vào hệ thống làm việc.
Ra khỏi phòng dấu vết, Tiêu Hiểu Bạch có phần phấn khởi, báo cáo kết quả kiểm nghiệm của phòng dấu vết nói rõ, mẩu gỗ phát hiện trong bao chứa thi thể là gỗ Sưa, với loại gỗ quý và đắt tiền này, hiển nhiên người bình thường không thể có được, hơn nữa cây gỗ Sưa chỉ sinh trưởng ở phía nam, thành phố Thiên Nam thuộc về phương bắc, loại gỗ này cần phải thông qua hãng đồ gỗ gia dụng mua về, điều này rất thuận lợi cho bước trinh sát tiếp theo.
Như vậy, công việc sau đây sẽ là điều tra qua mạng lưới kinh doanh đồ gỗ gia dụng cao cấp trong địa phận thành phố Thiên Nam, vẫn còn phải điều tra các nhà giàu trong thành phố, mong rằng sẽ có thu hoạch có ích.
Vừa rồi, trong phòng dấu vết Tiêu Hiểu Bạch cũng đã hỏi về chiếc chìa khóa và những mảnh vải vụn đã thu thập mang về, nhưng báo cáo kiểm nghiệm của phòng dấu vết, đối với vụ án chưa có gì sử dụng được. Chiếc chìa khóa thu tại hiện trường là của một loại khóa khá tinh xảo, có lẽ là của két bạc, nhưng chỉ có đơn lẻ một chiếc thì ai có thể biết nó thuộc về két bảo hiểm nào; Còn những mảnh vải vụn, là bị cắt vụn ra từ chiếc áo sơ mi sợi tơ, cũng là loại sản phẩm quý đắt, lại là cỡ hàng hiệu có tiếng. Những điều đó nói lên người chết phải là người khá giàu có.
Nhưng như vậy lại nảy sinh một vấn đề: Nếu người chết thực sự là một bậc phú hào thì sao lại chết lặng lẽ, âm thầm thế, liệu có khả năng này không? Chẳng lẽ người chết không phải người thành phố Thiên Nam.
Tuy nghi vấn trùng trùng trong đầu Tiêu Hiểu Bạch, nhưng truy tìm theo manh mối mẩu gỗ Sưa vẫn là thông minh nhất.
Về đến phòng làm việc, Tiêu Hiểu Bạch gọi mấy người tiểu Chu, tiểu Tiền vào phòng họp tổ chức hội ý ngắn gọn, anh nói rõ các manh mối hiện có và cách suy nghĩ của mình. Mọi người cùng thảo luận sôi nổi, cùng nhất trí cho rằng phương án đó là hay nhất, manh mối gỗ Sưa rất đặc biệt, nhất thiết phải truy tìm theo hướng này.
Nhưng Đổng Lệ nêu ra một ý kiến bổ sung, nên truy tìm theo chiếc chìa khóa, nếu xác định được lai lịch chiếc chìa khóa, thì tông tích nạn nhân và hung thủ cũng sẽ dễ lộ diện.
Ý kiến này của Đổng Lệ, sau khi mọi người thảo luận đã quyết định tạm thời gác lại vì nếu truy tìm theo một chiếc chìa khóa không có dấu tích đặc biệt thì rõ ràng là đáy biển mò kim. Đổng Lệ lại đề nghị tiến hành điều tra các két bảo hiểm của mấy ngân hàng lớn, vì chiếc chìa khóa này rất có thể là của két bảo hiểm được cất giữ tại ngân hàng, nhưng việc này cũng bị phủ quyết luôn. Đổng Lệ rõ ràng đã mắc phải cái tật chung của những người mới vào nghề, cô đã không xem xét đến tính khả thi của cách làm này, nếu muốn tiến hành điều tra ở hệ thống ngân hàng cần phải được lãnh đạo cấp cao đồng ý và phê chuẩn. Hơn nữa việc này có ảnh hưởng rất lớn không thể vội vàng hấp tấp được, nếu điều tra không có kết quả thì không những làm ảnh hưởng đến tiến triển điều tra, mà còn dẫn đến những phản ứng không hay của cả hệ thống ngân hàng.
Sau cuộc họp, theo lệ thường là phân nhóm điều tra, tiểu Tiền và tiểu Chu lại trình diễn chiến thuật cũ, đẩy Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ vào cùng một nhóm. Nhóm tiểu Chu và tiểu Tiền sẽ tiến hành điều tra tại các cửa hàng gia dụng cao cấp, nhóm của Tiêu Hiểu Bạch và Đổng Lệ sẽ tiến hành sàng lọc qua danh sách các phú hào trong thành phố Thiên Nam.
“Đội trưởng, chúng ta làm sao mà sàng lọc được đám nhà giàu? Chúng ta đâu có danh sách? Hơn nữa, người Trung Quốc thường không muốn bộc lộ tài sản của mình, chúng ta đi điều tra thế nào đây?”. Ngồi lên xe, Đổng Lệ trăn trở một hồi rồi mới nêu ra vấn đề này.
“Chúng ta không có danh sách, không đại diện cho ai, cứ đi theo tôi là được”. Tiêu Hiểu Bạch cười vẻ bí hiểm, tiếp tục lái xe đi.
Xe chạy trên đường phố chính, không lâu sau ngoặt vào một chiếc sân lớn.
“Cục Công Thương?”. Đổng Lệ nhìn tấm biển lớn trên tòa nhà, quay đầu nhìn sang Tiêu Hiểu Bạch, vẻ rất ngạc nhiên.
“Có gì lạ đâu. Người của Cục Công Thương, trong bụng đều có quyển vở nhỏ, không ai biết rõ hơn họ, trong thành phố này ai là người có tiền, ai kinh doanh cái gì. Tất nhiên, cũng chưa hoàn toàn chính xác, nhưng có thể tìm hiểu tại đây, ít ra cũng nắm được chín mươi phần trăm danh sách của những người lắm tiền nhiều của.
Tiêu Hiểu Bạch phán đoán không sai, nhưng với ngành công thương đâu có thuận lợi như anh tưởng, danh sách thì có, hơn nữa theo tình hình nộp thuế hàng tháng để xem xét thì trong 6 năm trở lại đây, danh sách phú hào ở thành phố Thiên Nam không có thay đổi lớn. Tình hình kinh tế trong 2 năm nay khá tốt (đó là năm 2007), danh sách phú hào tăng thêm vài người hoạt động bất động sản, không có giảm bớt. Anh nghĩ, trong số đó có người đột nhiên mất tích hay không, chỉ cần đối chiếu danh sách nhà giàu đưa phong bao đến ở kỳ đón tết là biết ngay thôi.
Nhưng cái danh sách này thì Tiêu Hiểu Bạch không được nhìn thấy, dù anh đã tốn bao nhiêu nước bọt, người của Cục Công Thương cũng chỉ bắt các anh chờ tại phòng khách, sau đó đi ra rất lâu, rồi quay trở lại cho biết kết quả. Có một số việc không thể công khai minh bạch được, ví như những quy tắc ngầm của cái guồng giải trí, mọi người đều biết là có đấy, nhưng lại không có người nói ra, nếu kẻ nào nói ra sẽ bị đá văng ra khỏi cái guồng máy ấy.
Tuy kết quả làm anh thất vọng, nhưng Tiêu Hiểu Bạch đã rõ mình không thể dây dưa thêm nữa, đối phương cho mình biết như vậy cũng đã là có thái độ hợp tác rồi, nếu cứ tiếp tục dò hỏi thì chỉ là tự mình tìm ăn quả đắng, Tiêu Hiểu Bạch lắc đầu: Xem ra, chỉ có thể hy vọng vào kết quả điều tra thị trường đồ gỗ gia dụng của tiểu Chu và tiểu Tiền mà thôi.
“Tiểu Tiền, bên các cậu có tiến triển gì không?”. Tiêu Hiểu Bạch không nén nổi sốt ruột, liền ấn máy gọi tiểu Tiền.