Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chớp mắt thôi, đã là tháng 3 âm lịch, ngoại ô thành phố Thiên Nam, khắp nơi đều nhìn thấy màu vàng của hoa cải dầu, một làn gió nhẹ thổi tới, làn sóng màu vàng lay động mang theo hương thơm hoa cải ập vào khứu giác.
Từ sau vụ tai nạn ô tô trước tết, thành phố Thiên Nam không xảy ra án lớn, chỉ là các vụ án trộm cắt lặt vặt, cả nhóm Tiêu Hiểu Bạch vẫn suốt ngày bận rộn, cũng đều là tiếp xúc với bọn trộm cắp này.
Án sơ thẩm về Dương Siêu đã tuyên án 3 năm tù. Phán quyết ấy theo Tiêu Hiểu Bạch có phần nặng, nhưng quay ngược lại để suy xét, đối với gia đình nạn nhân, có lẽ họ sẽ cảm thấy phán quyết ấy là quá nhẹ.
Yêu, tình yêu mãi mãi là sự ích kỷ, tình yêu của chúng ta chỉ giành cho người thân thuộc của mình, chứ đâu phải cho người xa lạ.
Về Ngô Diễm Quyên, tạm thời chưa phán xét, vì diện giắt dây đến vụ án rất rộng, mà vụ án là dị ứng dẫn đến chết người là trường hợp rất hiếm gặp trong cả nước, việc xử lý hết sức phức tạp, cho nên Tòa án tạm thời chưa mở tòa xét xử.
Trong quá trình làm án, việc dây dưa đến Đồn trưởng Công An thị trấn Phượng Lai, cấu kết với doanh nghiệp tổ chức kinh doanh bán dâm, Tiêu Hiểu Bạch đã báo cáo và bàn giao lên trên, nhưng câu trả lời của cấp trên là: Đang điều tra, nếu việc có thực sẽ nghiêm túc xử lý, hãy chờ kết quả. Thế mà cái chờ đợi này, đã hơn 2 tháng vẫn chưa có một chút động tĩnh nào. Tiêu Hiểu Bạch tự có cảm giác hay là mình đã làm sai điều gì đó. Anh chàng Đồn trưởng Công An ở thị trấn Phượng Lai này vẫn ngồi yên vị trí, hơn nữa hình như còn phóng tin, đại ý chỗ dựa của mình rất vững chắc, việc nhỏ này cơ bản không cần để tâm.
Cách nhìn của Tiêu Hiểu Bạch cũng đã rộng hơn, mình cứ chuyên tâm làm án, chỉ cần xứng đáng với bộ cảnh phục đang mặc, xứng đáng với lương tâm con người, những việc khác không cần suy nghĩ, đó là việc của ủy ban kiểm tra kỷ luật. Là người xuất thân từ nông thôn, Tiêu Hiểu Bạch luôn cho rằng, thiện ác đều có báo ứng, chẳng qua chỉ là sớm muộn mà thôi.
Trước không lâu, Cục có thông báo, tới đây sẽ điều một cán bộ cảnh sát hình sự từ thành phố khác về tổ của Tiêu Hiểu Bạch, để giải quyết vấn đề nhân lực cảnh sát hình sự không đủ của anh trong việc làm án. Tin này đối với Tiêu Hiểu Bạch đúng là một tin hết sức tốt lành, nếu có thêm một cán bộ hình sự, thì lực lượng của mình coi như có đủ, việc làm án sau này sẽ nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Thời gian ngày ngày trôi đi trong bận rộn, tất tả, việc mong đợi đã bắt đầu nguội dần.
Ngày 18 tháng 4 tức ngày 2 tháng 3 âm lịch, trên một đoạn đê bên ngoài thôn Ẩm Mã Hà, xã Ẩm Mã Hà, dòng người đông nghịt, đa số là đàn ông lực lưỡng khỏe mạnh, họ đang tất bật với công việc gia cố lại đoạn đê này, lòng sông gần như đã cạn khô, đầy người chen chúc nhau, họ đang dùng thùng sắt xúc đất phù sa dưới lòng sông, gánh chuyển về đám ruộng ở gần đó.
Khởi nguồn của sông Ẩm Mã là từ trong dãy núi phía đông, nhiều khe suối luồn lách uyển chuyển qua nhiều dãy núi, nhiều dặm đường để hội tụ lại thành một dòng sông nhỏ có chiều rộng gần trăm mét, suốt cả vùng đất này có thể coi nó như một dòng sông khá lớn. Vì khởi nguồn từ trong núi, khi mùa hè, mỗi trận mưa to, nước sông Ẩm Mã dâng lên rất nhanh.
Thôn Ẩm Mã Hà, nằm ở hạ lưu sông Ẩm Mã, thôn này rất gần bờ đê, những trận mưa lớn mùa hè hàng năm, đều làm cho dân trong thôn phải chịu cực khổ nhất, họ phải đội mưa đội gió đi hộ đê, nhưng rồi năm nào đê cũng vỡ. Nghe người già nói, sông Ẩm Mã trước kia, mùa hè mưa to cũng chưa từng xảy ra nước lớn như hiện nay, từ sau phong trào đại luyện thép, cây cối trên dãy núi phía đông đều bị đốn hạ để mang về luyện gang thép nên đã chọc giận ngài sơn thần ở đó, sau này mưa to mùa hè hàng năm đều làm vỡ đê, còn bùn đất lắng đọng dưới đáy sông ngày càng nhiều lên.
Mấy năm nay, trong thôn tổ chức trồng cây trên núi, nói là để bảo vệ môi trường, thực ra cũng chỉ làm hình thức, đào mấy cái lỗ trên núi, nhét bừa vài cái thân cây xuống, nước cũng lười không tưới, làm sao cây sống được? Làm bảo vệ môi trường đã nhiều năm, nhưng năm nào sông Ẩm Mã cũng vẫn bị vỡ đê, mà vào mùa mưa ngày hè, nước của cả dòng sông đều là màu vàng khè, nhìn mà nhức mắt.
Từ đầu mùa thu năm ngoái, xã Ẩm Mã Hà không hề có mưa, trừ vài trận mưa xuân nho nhỏ. Nước sông hiện nay đã trở nên khô kiệt, mấy vị lãnh đạo xã sau khi bàn bạc, quyết định nhân khi nước sông gần cạn, dứt khoát nạo vét lòng sông, tiếp đó phải tiến hành gia cố đoạn đê đã bị bào mòn, bằng cách dùng xi măng xây lại.
Lúc này vừa đúng thời gian nông nhàn, ông Xã trưởng xã Ẩm Mã Hà muốn tập trung lao động của cả xã, xử lý triệt để đoạn hạ lưu này, tránh cho nhà mình hàng năm khỏi phải chịu ngập nước, mà dân trong xã thì đã tìm mình nói rất nhiều lần rồi, lần này làm không tốt, sau này sẽ bị người dân trong thôn xã coi thường.
Vậy là, trong sân của ủy ban xã, trong hai ngày, liên tục triệu tập 5 cuộc hội nghị. Trên hội nghị, xã trưởng Trương Bảo Hòa đã ra chỉ thị quan trọng, hưởng ứng lời kêu gọi của trung ương Đảng về việc cải tạo môi trường, tạo dựng đời sống xã hội ổn định, qua nghiên cứu của lãnh đạo ủy ban xã, quyết định thực hiện cải tạo môi trường dòng Ẩm Mã, yêu cầu rút lực lượng lao động của các thôn theo tỷ lệ nhân khẩu để tiến hành gia cố đê và nạo vét bùn đất lòng sông Ẩm Mã ở đoạn hạ lưu.
Gia cố đê lần này cần có tiền để mua nguyên liệu, các thôn phải tiến hành thu vốn góp, tính theo đầu người, thực hiện thu đến từng nhà từng hộ, hộ gia đình nào không có lao động tham gia, có thể góp tiền nhiều hơn để thay thế.
Hội nghị tiến hành trong hai ngày, xã trưởng Trương Bảo Hòa có kế hoạch sắp xếp chi tiết cho lần cải tạo đê lần này, ông phân chia chi tiết cho mười ba thôn theo từng đoạn, có yêu cầu bảo đảm chất lượng nghiêm ngặt, yêu cầu thôn trưởng và bí thư các thôn ký cam kết như ký quân lệnh, bảo đảm đê sau khi gia cố trong vòng mười năm không thể vỡ đê.
Mấy ngày tiếp theo, các thôn trong xã đã tập trung hơn chục máy bơm, hút nước sông đưa vào hệ thống kênh tưới tiêu, nhân thể tưới luôn cho cánh đồng thôn Ẩm Mã Hà, sau hai ngày nước sông đã cạn nhìn thấy đáy, xã trưởng bắt đầu chỉ huy lực lượng lao động của các thôn dọn bùn đất ở đáy sông và tiến hành gia cố đê.
“Mẹ nó, lão Trương Bảo Hòa là cái thứ gì chứ, sông Ẩm Mã này liên quan gì đến thôn chúng ta, cớ gì bắt chúng ta góp tiền góp sức vào đây?”. Một người đàn ông trung niên đang dùng xẻng xúc bùn đất dưới lòng sông, vừa làm vừa chửi rủa.
“Người ta là xã trưởng, ai bảo cậu không làm xã trưởng, bí thư thôn còn chẳng dám nói, cậu mù hay sao? Làm việc tích cực đi! nếu ông ta nghe thấy, thì cậu ăn quả đắng là cái chắc”. Người đàn ông trung niên khác đứng đợi bên đôi thùng sắt rít mạnh hơi thuốc lá, nhìn theo xã trưởng Trương Bảo Hòa đang đi trên bờ đê ở phía xa xa, hạ thấp giọng nói.
“Bực mình thì tôi nói! Thằng cha đứt con tuyệt cháu này, từ ngày lên làm xã trưởng, chẳng hề làm được việc tốt, suốt ngày chỉ biết hô khẩu hiệu rồi chụp mũ cho người khác”. Người đàn ông trung niên đào đất vừa nói, vừa phẫn nộ vung tay lao mạnh lưỡi xẻng cắm sâu vào trong bùn đất trước mặt.
“Xoạt” một tiếng, lưỡi xẻng trong tay anh ta như đâm rách cái gì đó.
“Tiếng gì vậy?”. Người đàn ông bên chiếc thùng sắt cũng nghe rõ âm thanh lạ liền hỏi.
“Không rõ, hình như là một cái túi, rất mềm”. Người đàn ông vừa nói vừa dùng xẻng xúc lên một tảng đất bùn.
Xúc sâu xuống khoảng một bàn chân, một chiếc bao xác rắn xuất hiện, trên bao xác rắn vẫn còn buộc mấy sợi dây thừng, hình như được buộc vào hòn đá ở ngay bên cạnh.
“Cái gì thế? Có khi được của quý gì đó cũng nên”. Người đàn ông đứng bên chiếc thùng vứt vội điếu thuốc đang cầm trong tay, tiến lên trước hai bước, vươn cổ ra quan sát.
Những người ở xung quanh nghe được chuyện của hai người liền xúm cả lại.
“Tôi đào được, không ai được tranh cướp với tôi”. Người đàn ông đào đất thấy nhiều người xúm đến liền vội vàng dùng cạnh chiếc xẻng móc vào sợi thừng trên bao xác rắn, dùng sức lôi tuột cả bao lên.
“Ôi dào! Sao mà thối thế nhỉ? Là cái quái gì thế?”. Một người nhăn mũi lại, thấy ngay mùi thối từ trong bao bay ra.
“Mở ra thì biết ngay thôi!”. Cả đám người cùng ào lên nói.
Người đàn ông đào đất rút ra một con dao nhỏ, túm lấy một đầu bao, cắt thẳng một nhát.
Trong bao đầy bùn đất và nước thối đen xì, Người đàn ông bị mùi thối xông ra vội buông tay, nhảy vội ra rất xa. Chiếc bao bị vứt chỏng trơ trên mặt đất, miệng bao lộ ra một vật tròn tròn màu đen lẫn trong bùn đất.
Một người đàn ông khác dùng chiếc xẻng cầm trong tay gạt vào miệng bao, lúc này mọi người đều đã rõ.
Đó chính là một chiếc xương sọ người dính đầy bùn đất.