Trên đường về Cục, cả bọn Tiêu Hiểu Bạch thuận đường lại ghé vào bệnh viện lấy mẫu nước bọt của Dương Siêu để cung cấp cho đồng nghiệp phòng dấu vết đối chiếu mẫu DNA.
Vào trong Cục, Tiêu Hiểu Bạch để tiểu Tiền đem các vật chứng gồm túi khoác, cốc đồ hộp, mẫu vật DNA của Dương Siêu chuyển giao cho phòng dấu vết, yêu cầu khẩn trương cho biết kết quả, còn bản thân mình cùng tiểu Chu và Phùng Minh Giang đến thẳng phòng làm việc, mở máy tính, bắt đầu xem lại ghi hình giám sát trên xe.
“Khi các cậu xem ghi hình không phát hiện có điều gì khác thường à? Nói thế thì không được, các cậu phải quan sát xem hành vi của lái xe trước khi tai nạn có gì khác thường không chứ?”. Phùng Minh Giang hỏi Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Chu khi máy tính chưa mở.
“A?! Đúng là chúng tôi chỉ xem ghi hình giám sát phía sau, chưa xem hình giám sát vị trí của lái xe, vì manh mối chúng tôi cần tìm lại toàn ở phía sau xe, ghi hình giám sát phía trước, chúng tôi chỉ xem lướt qua, không xem tỷ mỉ”. Nghe Phùng Minh Giang nói, Tiêu Hiểu Bạch mới biết vấn đề là ở chỗ đó.
“Nào, mọi người uống trà, nhấm nháp chút hạt hướng dương”. Trương Yến luôn trực ở phòng làm việc, thấy các anh vào, vội mang cho mỗi người một cốc trà nóng, lại lấy từ ngăn kéo của mình một túi hạt hướng dương, xé ra đặt lên bàn.
“Cám ơn, tiểu Trương, tết năm nay cô trực ngày nào vậy?”. Tiêu Hiểu Bạch nhón một vốc hạt hướng dương, vừa cắn vừa hỏi.
“Tôi trực đêm 30, chán quá, vận không may, tới đúng lượt tôi”. Trương Yến nói, miệng vén cao, màu đỏ tươi khiến người ta rất dễ rung động.
“Để anh Tiêu tới làm bạn thôi, đằng nào anh ấy cũng không về quê, hai người có thể cùng ăn bữa ăn đầu năm đấy!”. Tiểu Chu cười, nói đùa thật vô tâm, nhưng câu nói lại làm cho Trương Yến và Tiêu Hiểu Bạch cùng phải đỏ mặt.
“Người ta cả ngày bận việc, còn phải chạy đến phòng chẩn trị tâm lý, đâu có thời gian trực ban cùng tôi”. Lời Trương Yến làm cho không khí trong phòng càng thêm bối rối.
Ngày thường, ngoài thời gian làm việc, Tiêu Hiểu Bạch vẫn thường đến phòng chẩn trị tâm lý của Lưu Lê, cũng không phải anh cố ý, có lẽ đấy là hành động tự nhiên trong vô thức mà đến đó thôi.
Việc này mọi người đều biết, lúc thường chỉ nói vắng mặt, chưa ai nói trước mặt bao giờ, hôm nay Trương Yến nói ra làm cho mọi người có cảm giác là lạ, không khí tựa như có mùi ghen tuông đầy chua xót.
“Ầy ... Mật khẩu thế nào, máy khởi động xong rồi”. Phùng Minh Giang nhận thấy sự lúng túng của mọi người nên mượn cớ chuyển đề tài luôn.
“Để tôi vào”. Tiêu Hiểu Bạch cũng mượn cớ ngồi xuống, vùi đầu trước màn hình.
“Các anh làm việc nhé, tôi đi xem báo cáo thống kê năm của phòng báo án”. Trương Yến buông lại một câu rồi đi như chạy ra khỏi phòng làm việc.
“Anh Tiêu ... anh hại người ta rồi!”. Tiểu Chu cười toe toét .
“Muốn chết hả? Có hạt hướng dương ăn để lấp miệng mà còn chọc ghẹo à!”. Tiêu Hiểu Bạch cũng cảm thấy mặt nóng bừng, liền mắng át tiểu Chu để che đậy sự bối rối trong lòng.
“Ha ha, các cậu ở đây vui hơn bên cảnh sát giao thông chúng tôi nhiều, xem ra có dịp là phải đến đây nhiều hơn rồi”. Phùng Minh Giang cũng nói đế thêm.
Tiêu Hiểu Bạch mặc cho họ trêu chọc, mở video giám sát trên xe.
Trực tiếp xem đoạn trước khi xảy ra tai nạn, lúc trước bỏ qua không xem ấy”. Phùng Minh Giang chỉ vào màn hình, nói với Tiêu Hiểu Bạch.
Tiêu Hiểu Bạch chuyển máy phát hình đến đoạn trước tai nạn 2 phút, tiểu Chu và Phùng Minh Giang ghé đến máy tính, gần như cùng nín thở, mắt dán vào màn hình, không muốn bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.
Trên màn hình, người lái xe Daba ngồi ngay ngắn trên ghế lái, hành khách trên các băng ghế trước đa số đều ngủ, chỉ có vài người xem phim video trên xe, mọi việc đều rất bình thường, không thấy có điều gì không đúng.
Khoảng nửa phút trước tai nạn, có một hành khách đến bên người lái xe, nói vài câu gì đó, vừa đúng anh ta che mất phần lớn thân thể và các động tác của người lái xe, hình ảnh cơ bản không thấy và không nghe được người lái xe nói gì với anh ta.
Đại khái hơn 10 giây sau, anh ta quay trở lại chỗ ngồi của mình. Lúc này, người lái xe Daba bỗng nhiên có những biểu hiện khác lạ, anh ta giống như bị cái gì đó kẹp chặt lấy cổ họng, co rút liên tục, ôm chặt cứng lấy vô lăng, tựa như muốn vùng thoát khỏi đôi bàn tay vô hình, nhìn thấy như rất đau đớn.
Chính lúc này xe chệch ra khỏi đường đang chạy, lao vào xe nhà trường, sau đó màn hình lay động, toàn bộ trắng xóa, không nhìn thấy gì hết, đến khi có hình ảnh thì đã thấy người lái và mấy hành khách ngồi ghế trước đã văng ra khỏi xe, nằm chết trên mặt đường rồi.
Xem xong đoạn ghi hình này, 3 người nhìn nhau, không nói được lời nào.
“Anh Tiêu, việc này ra sao, chẳng lẽ là khủng bố tấn công à? Người lái xe bị thằng cha ấy xuống tay à?”. Tiểu Chu hỏi liền một thôi, làm Tiêu Hiểu Bạch không trả lời kịp.
“Khủng bố tấn công thì quá khoa trương? Có phải vừa đúng lúc cơn đau tim của người lái xe phát tác?”. Suy đoán của Phùng Minh Giang xem ra có vẻ hợp lý hợp tình.
“Tôi chuyển về vị trí vừa rồi, chúng ta nhìn cho kỹ nhé, chú ý động tác giữa lái xe và thằng cha kia”. Tiêu Hiểu Bạch nghĩ và chuyển vị trí phát hình về đoạn vừa rồi.
Lần này, cả 3 người đều xem đặc biệt tỷ mỉ. Trong ống kính, khi vị hành khách này đến cạnh lái xe, vỗ vào vai anh ta, sau đó dựa vào ghế lái, tay chỉ vào một địa điểm nào đó ở phía trước và nói vài câu gì đó, người lái xe hình như quay đầu lại cũng nói vài câu, sau anh ta vẫn đứng đó một lát, khoảng hơn 10 giây.
Khi anh ta đứng cạnh lái xe, hình như lái xe cũng có cử động, nhưng trong ống kính không nhìn rõ, vì chỉ có phần đầu lộ ra ngoài, các bộ phận khác bị lưng ghế và thân người vị khách kia che khuất.
Ngay sau khi hành khách kia rời khỏi đấy thì tựa như màn co giật của lái xe bắt đầu, hành vi khác thường ấy trực tiếp dẫn đến thảm kịch của vụ tai nạn xe này.
Ba người xem lại lần nữa, rất lâu không ai nói gì. Tất cả ghi lại trong ống kính, quả thực rất lạ kỳ, vụ tai nạn xe này, hiện tại xem xét không phải vụ tai nạn xe thông thường nữa, nó giống như kiểu người tấn công tự sát vậy.
“Cậu có biết loại thuốc hoặc thuốc độc nào có thể làm người ta co giật như kiểu vừa rồi không?”. Phùng Minh Giang nêu vấn đề, làm trầm trọng thêm suy nghĩ của Tiêu Hiểu Bạch.
Tiêu Hiểu Bạch nhíu mày nhăn trán suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời: “Chất kịch độc là Cyanide, khi gây tử vong cho người, đều có hiện tượng co giật như vậy, nhưng cái chết của người lái xe, không nhất định là do thuốc gây nên, cũng có khả năng là tai nạn xe gây nên. Như vậy, phạm vi chất độc sẽ là rất rộng, rất nhiều. Hiện tại chúng ta cần phải điều tra xem người lái xe có phải chết vì chất độc không”.