Tiêu Hiểu Bạch đến trước cửa buồng bệnh, nhìn vào trong thì biết ngay, trên giá áo trong phòng, treo một chiếc áo đại y nhung màu đỏ, chính là chiếc áo cô gái luôn khoác trên mình trong video giám sát.
Trong phòng có hai người bị thương, đều là nữ, có một người đang ngủ ngon lành, người kia thấy cảnh sát bước vào, biểu hiện có chút sợ sệt.
“Chiếc áo này có phải của chị không?”. Tiêu Hiểu Bạch chỉ chiếc đại y nhung treo trên mắc áo hỏi.
“Không phải, áo của giường bên, áo của tôi vắt trên ghế cơ”. Vẻ sợ hãi của cô gái làm cho Tiêu Hiểu Bạch có chút nghi ngờ.
“Vì sao cô hồi hộp thế, có việc gì không?”. Tiêu Hiểu Bạch hồ nghi hỏi vậy.
“Tôi là người nhút nhát, nhìn thấy cảnh sát là sợ rồi”. Cô gái ấp úng vài câu, Tiêu Hiểu Bạch không hỏi gì nữa.
Cô gái ở giường bên, vẫn đang ngủ, Tiêu Hiểu Bạch ra ngoài gọi cô hộ lý đến, đánh thức cô ta dậy.
Cô gái bị đánh thức dậy, lấy tay dụi mắt, nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch mặc quần áo cảnh sát thì có phần sợ sệt.
“Chiếc áo này có phải của cô không?”.
“Không phải của tôi. Tôi cũng không biết của ai, sau khi xe bị đâm, trong xe hỗn loạn, tôi vừa lạnh vừa sợ, tiện tay cầm luôn chiếc đại y này mặc vào, xuống xe cũng chẳng thấy ai đến hỏi, tôi cũng không để ý nữa”. Cô gái này thừa nhận rất nhanh, ngừng một lát, cô lại nói thêm: “Trong túi còn có cả di động, tôi không lấy ra, vẫn ở trong ấy. Tôi đang muốn nói với bác sĩ, như vậy không phải là trộm chứ?”.
Tiêu Hiểu Bạch gật đầu, không nói, bước đến trước mắc áo, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Đây là chiếc điện thoại loại mới, rất hợp thời thượng lúc ấy, là loại Sam Sung nắp trượt. Sau khi mở máy, màn hình điện thoại hiển thị ảnh cô gái này chụp chung với một cậu con trai lạ, điện thoại vừa mở thì liên tục nhận được 6,7 tin nhắn, chuông báo tin nhắn liên tục reo vang trong buồng bệnh.
“Tôi ghét nó ồn ào, nên tắt máy. Nhưng tôi không muốn lấy trộm”. Cô gái lại chen vào, chỉ để chứng minh mình trong sạch.
Tiêu Hiểu Bạch mở hộp tin nhắn đến, tất cả tin đều của một người, là bạn trai của cô gái gửi tới, chỉ nói về các trò chơi trên mạng, đối phương cho biết, mở phần gì, nâng cấp ra sao. Tiêu Hiểu Bạch lắc đầu, hình như đây là tất cả cuộc sống của lớp trẻ hiện nay, ngoài trò chơi và thay đổi những kiểu tóc kỳ dị cổ quái ra, những việc còn lại khác họ đều không quan tâm.
“Đúng, cô cũng ngồi ở hàng ghế sau cùng phải không? Tôi muốn tìm hiểu một chút”. Tiêu Hiểu Bạch đặt điện thoại trong tay xuống, hỏi cô gái đang ngồi trên giường.
“Hỏi gì tôi đều nói hết, nhưng tôi thực sự không lấy trộm đồ, thật đấy, lúc đó chỉ vì lạnh quá thì tiện tay cầm thôi”. Cô gái vừa trả lời vừa muốn chứng minh mình trong sạch.
“Việc tương tự xảy ra khi tai nạn là việc bình thường, tôi tin cô không cố ý, nhưng tôi muốn cô kể lại tất cả những việc xảy ra trên đường”. Tiêu Hiểu Bạch kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường.
“Được ạ, cần gì xin anh cứ hỏi”. Cô gái hoang mang nhận lời.
“Cô với chủ nhân chiếc áo này ngồi cùng hàng ghế, cô có nhớ cô này đã từng cãi nhau với một người con trai không?”.
“Ồi, cãi nhau à! có chuyện này thật, việc vào tối hôm qua, khoảng 8,9 giờ tối, tôi đang ngủ, tiếng cãi nhau làm tôi thức giấc, cô ta cãi nhau với người thanh niên ngồi ngay bên cạnh”. Cô gái nhớ lại.
“Vì việc gì? Cô có biết không?”.
“Không rõ lắm, hình như khi anh thanh niên lấy túi khoác không may va vào cô ta, cô ta mắng luôn là đồ mù, thế là cãi nhau, cô gái này chửi người rất khó nghe, mặn chay đều văng ra cả, anh kia tức đến muốn chết liền cầm túi đập vào đầu cô ta một nhát, khá nặng tay. Lúc đó chắc bị đau, rất lâu sau cô ta không nói gì nữa, sau đó nhà xe đến khuyên giải, anh kia đổi chỗ ngồi cho người khác, nên hai người không cãi nhau nữa.
“Sau đó thì sao? Việc về sau cô có biết không?”. Tiêu Hiểu Bạch lại hỏi.
“Về sau thì xe chạy, việc cãi nhau cũng là chuyện nhỏ. Trên suốt đường đi, điện thoại của cô gái này không ngừng kêu, tự mình cũng không biết để chế độ rung, mọi người đều ngán cô ta nên không ai nói chuyện, cô ta lấy ra chai rượu, uống một mình hết chai rồi nôn thốc ra xe, cả xe toàn mùi rượu, làm cho mọi người muốn buồn nôn. Đến hơn 10 giờ cô ta ngủ đi, trong xe mới được yên ổn!”.
Nghe cô gái thuật lại, Tiêu Hiểu Bạch nhún vai, xem ra cô gái đã chết kia chỉ biết đến mình, trên xe, cô ta thuộc vào người không được hoan nghênh, nhưng từ lời thuật lại của cô gái này để xem xét thì việc va chạm và hành vi uống rượu của cô ta sau đó đều phù hợp với suy đoán của anh Lý khi kiểm tra thi thể cô ta.
Việc chảy máu trong hộp sọ, là do cậu thanh niên lấy túi đập vào đầu cô ta, xem ra trong chiếc túi ấy có vật gì rắn chắc bên trong; Mà hành vi uống rượu của cô gái sau đó, cũng nói rõ nguyên nhân chảy máu trong não quá nhiều và nguyên nhân có nồng độ cồn trong máu.
Rất nhiều người cho rằng uống rượu trắng trong điều kiện trời lạnh, có thể làm cho cơ thể ấm lên, đó là sai lầm. Thành phần cồn trong rượu trắng, trong thời gian ngắn sẽ gây nên cảm giác sai là cơ thể ấm lên, thực ra đó là quá độ tiêu hao nhiệt lượng trong cơ thể tạo thành. Sau khi uống rượu, nhiệt lượng trong cơ thể bị tiêu tan rất nhanh. “Tửu hậu hàn” chính là lẽ ấy sinh ra.
Nguyên nhân tử vong trực tiếp của cô gái là do thân nhiệt quá thấp dẫn đến cái chết, cô ta uống rượu quá lượng mà trong cơ thể thiếu hụt thức ăn cũng là một nguyên nhân quan trọng.
“Đúng rồi, điều hòa trong xe đều chạy suốt chứ? Quá trình đi trên xe, cô có cảm giác thấy rất lạnh không?”. Tiêu Hiểu Bạch bỗng nghĩ tới một vấn đề quan trọng, nếu trong xe, điều hòa được chạy liên tục thì cô gái chắc sẽ không chết vì nguyên nhân thân nhiệt quá thấp.
“Vâng, điều hòa chạy suốt, nếu không thì người chết cóng hết à?”.
“Làm gì có chạy suốt? Có khi do chị mặc dày, lại ngủ nữa nên không biết thôi. Lúc hơn một giờ đêm, điều hòa bị tắt đi, đến gần 5 giờ sáng mới chạy lại. Anh lái xe nói sắp hết dầu, phải tiết kiệm”. Cô gái áo đỏ ở giường bên, ngay từ đầu đã ngồi bên cạnh lắng nghe, nói đến điều hòa chạy liên tục thì nói chõ vào một câu để sửa lại.
“Lúc sáng sớm điều hòa bị tắt à?”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi lại cô gái áo đỏ.
“Vâng ạ! Tắt đi, nhưng lúc đó mọi người đều ngủ, mà trước đó mọi người đã mặc áo dày rồi, rất nhiều người không biết, trong đêm có một trận rất lạnh, sáng sớm gần 5 giờ, nhìn thấy bên ngoài tuyết rơi nhiều, lái xe mới cho điều hòa chạy lại”.
“À! Ra thế”. Tiêu Hiểu Bạch gật đầu, xem ra, cô gái kia chết oan vì lái xe tiết kiệm dầu.
Lại hỏi thêm mấy câu, Tiêu Hiểu Bạch thấy hỏi cũng chẳng ra vấn đề gì nữa nên gọi tiểu Chu và tiểu Tiền rời khỏi buồng bệnh.
“Chia nhau đi tìm, tìm cậu thanh niên đánh nhau với cô gái ấy. Cậu ta có thể là người rất quan trọng trong vụ án này”. Tiêu Hiểu Bạch phân công.