Đây là vết thương do bị một vật tày tác động để lại, bị mái tóc che khuất, cộng với không gian trong xe chật hẹp, ánh sáng không đủ, nên vừa rồi mọi người mới không phát hiện ra.
“Không có hiện tượng chảy máu ngoài, chỉ có vết thương bị bầm tụ máu do vật tày tác động vào để lại, có khả năng dẫn đến xuất huyết trong não, máu đông ép vào đại não, sẽ làm cho người bị hại thấy đầu váng, buồn ngủ..., có lẽ cô ta chết rét trong giấc ngủ mê man”. Anh Lý vừa quan sát vết thương vừa nói.
“Anh Lý, sao anh lại có kết luận nhanh thế?”. Tiêu Hiểu Bạch thấy có vẻ lạ.
“Không, bây giờ tôi chỉ nói là có khả năng thôi, nhưng sự thực chắc cũng thế. Cụ thể hơn, phải đợi giải phẫu thi thể xong mới có thể thông báo chính thức cho cậu được. Nhưng tôi có thể cung cấp cho cậu, vật tày đánh chết người ấy, bên ngoài không phải là rất cứng, khả năng là gậy gỗ được bọc khăn mặt, cũng có thể là vật gì đó được bọc ngoài bằng cao su mềm”. Anh Lý nói xong thì xếp xác chết lên xe, rồi theo xe về Cục.
“Gậy gỗ bọc khăn mặt à?”. Tiêu Hiểu Bạch trầm ngâm suy nghĩ.
Một cô gái ăn mặc rất mỏng manh, đi trên xe Daba đường dài từ miền nam về bắc, nguyên nhân chết tạm thời chưa biết, nhưng quan sát bên ngoài thi thể, giống như chết rét, nhưng trên đỉnh đầu lại phát hiện có vết tụ máu do bị vật tày đánh vào.
Từ từ đã, xe Daba đường dài loại này đều phải có điều hòa, như vậy triệu chứng cái chết của cô ta tại sao có dấu tích giống như chết rét? Trong ấn tượng của Tiêu Hiểu Bạch, loại xe Daba đường dài đều phải có điều hòa, vậy tại sao cô ta lại có triệu chứng chết rét.
Còn nữa, chết ở hàng ghế sau cùng trên xe, nhưng người bên cạnh lại không hề hay biết? Trong thời gian nghỉ tết, xe Daba loại này không quá tải cũng là điều lạ, như vậy cô ta chết thế nào mà hành khách bên cạnh không biết? Hay là nói, chính hành khách ngồi cùng cô ta là hung thủ? Hoặc là người làm cô ta bị thương?
Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ, lại bước lên xe Daba, trên xe ngổn ngang, các túi, bao vốn để trên giá hành lý, hiện giờ phần nhiều đều ở trên sàn xe, khi hành khách được đưa đi cấp cứu, những bao túi này bị vứt bừa xuống sàn hoặc để trên ghế ngồi. Tiêu Hiểu Bạch nhìn khắp lượt, khi ngẩng đầu nhìn lên trần xe, một vật hình nửa quả cầu đen xì dẫn đến sự chú ý của anh.
Như vậy là xe có camera giám sát, Tiêu Hiểu Bạch thở phào, xem ra vận may vẫn đến với mình, nếu có thiết bị ghi hình thì vụ án sẽ nhanh chóng biết rõ chân tướng.
Cảnh sát giao thông ở bên ngoài bắt đầu thu dọn hiện trường, xác chết bên đường cũng đã lục tục được chuyển đi.
“Chà! Người anh em, chiếc xe Daba này các anh xử lý thế nào?” Tiêu Hiểu Bạch đến chào Phùng Minh Giang.
“Dùng xe kéo đi, để ở đây chặn hết đường à. Sao? Cậu có việc gì cần giúp? Nói đi”.
“Thực ra không có gì to tát, tôi muốn tháo ghi hình giám thị trên xe, mang về làm án, nhưng lại không biết tháo”. Tiêu Hiểu Bạch nhún vai vẻ bối rối.
“À! để tôi giúp cậu vậy”. Phùng Minh Giang cười.
Hai người bước lên xe, Phùng Minh Giang tới chỗ vị trí lái, rút ra chiếc hộp màu đen, cậy gõ nhẹ vài nhát trên nắp hộp rồi rút từ trong ra một vật giống như chiếc ổ cứng di động, giao cho Tiêu Hiểu Bạch.
“Trong này có 2 ổ, một là ghi từ đầu ghi đặt ở phía sau hướng về trước, còn một ghi từ trước hướng về sau, cậu chớ nhầm lẫn. Những tư liệu này bên tớ vẫn cần sử dụng đấy nhé”.
“Được rồi, bên tôi dùng xong xin gửi trả lại cho anh”. Tiêu Hiểu Bạch cười, bỗng nhiên nhớ lại những nghi vấn vừa nghĩ tới, liền hỏi Phùng Minh Giang: “Tôi nhớ loại xe Daba đường dài này đều phải có điều hòa, vừa rồi khi các anh cứu người, có chú ý đến nhiệt độ trong xe này không?”.
“Điều này thì thực không để ý, trong lúc lộn xộn, cuống cuồng, ai mà nhớ được trong xe có ấm áp không. Nhưng tôi cũng cảm thấy lạ, cô gái kia rất giống chết rét. Nhìn chung mà nói, Daba đường dài phải mở điều hòa, nên về cơ bản việc đó không thể xảy ra mới đúng chứ”.
“Khi anh phát hiện ra người chết, trên người cô ta có đắp chăn áo gì không? Cô ta không thể mặc váy ngắn suốt đường được? Giả dụ như vậy mà không có người nghi ngờ gì thì vị khách bên cạnh cô ta sẽ có vấn đề rồi đấy”. Tiêu Hiểu Bạch nhăn trán: “Nhiệt độ rất thấp, người bên cạnh mình ăn mặc quá mỏng mảnh, mà họ không có cảm giác kỳ lạ gì sao?”.
“Hà, hà! Đó không phải việc của tôi mà là của cảnh sát hình sự các cậu, nhưng có gì cần giúp đỡ, cứ nói hết với mình nhé”. Phùng Minh Giang cũng nhún vai kiểu Tiêu Hiểu Bạch, biểu hiện tình cảm.
“Hay lắm, có gì sẽ kịp thời liên hệ, còn nữa, hãy giúp chúng tôi giám sát động thái của tất cả những người bị thương, rất có khả năng hung thủ giấu mặt nằm trong số họ”.
“Yên tâm đi, còn gì tiện lợi hơn bệnh viện, số y bác sĩ và hộ lý này còn có trách nhiệm hơn cả cảnh sát trại giam ấy chứ, họ muốn ra khỏi viện đâu có dễ dàng”.
“ ....”
Lại đi một vòng quanh hiện trường, thu thập toàn bộ những thứ có thể sử dụng được, Tiêu Hiểu Bạch gọi tiểu Chu và tiểu Tiền rời khỏi hiện trường.
“Anh Tiêu, bây giờ chúng ta phải làm gì?”. Tiểu Tiền vẫn mở miệng trước.
“Xem ghi hình. Nhưng tôi bảo đảm cậu không thích loại này”.
Hình ảnh từ video giám sát trên xe này ghi được rất dài, tất cả hình ảnh ghi được trong 7 ngày, nhưng Tiêu Hiểu Bạch chỉ cần xem từ khi tốp khách đầu tiên lên chuyến xe này là đủ.
Hình ảnh thể hiện, bắt đầu từ 1 giờ chiều hôm qua, xe bắt đầu nhận khách. Cụ thể: Vị khách đầu tiên lên xe lúc 1 giờ 37 phút, đến 3 giờ 16 phút chiều người khách cuối cùng lên xe, tổng số 53 hành khách đi trên chuyến xe này.
Cô con gái lên xe lúc 3 giờ 16 phút, tốp khách cùng lên có tất cả 6 người, sau khi cô gái lên xe là bắt đầu ngồi ngay vào góc ở hàng ghế cuối cùng, tay liên tục bấm điện thoại di động, không có bất cứ hiện tượng khác thường nào.
Đến 8 giờ 23 phút tối, cô này có nảy sinh va chạm với một cậu trai ngồi bên cạnh. Nguyên nhân là do cậu này lúc cầm túi va phải cô ta, 2 người cãi vã, cậu này cầm túi đập lên đầu cô ta. Sau đó hai người được hành khách khuyên giải, cô gái khoác lên mình chiếc áo đại y rồi ngủ.
Cho đến khi tai nạn xảy ra, hiện trường hỗn loạn, cô gái biến mất trong ống kính, một lúc sau, một cô gái ngồi chỗ khác ở hàng ghế sau khoác áo đại y của cô này xuống xe.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm cậu thanh niên và cô gái này, họ rất đáng nghi”. Tiêu Hiểu Bạch gọi tiểu Chu và tiểu Tiền chuẩn bị xuất phát. Lúc này, có điện thoại, là của anh Lý gọi tới.
“Đã có kết quả giải phẫu, cậu muốn biết không?”. Lời anh Lý làm Tiêu Hiểu Bạch tức phát run lên, lại còn cái kiểu ấy nữa.