Phán đoán của Phùng Minh Giang không sai, tuy là cảnh sát giao thông nhưng kiến thức cơ bản về hình sự anh cũng hiểu được khá nhiều.
Xác chết phát hiện ở hiện trường, tuy có dấu vết xe đâm để lại, nhưng trên cơ thể không thấy có máu chảy, chỉ có vết thương và một ít máu tím đen chảy ra. Điều này nói rõ trước khi xe xảy ra tai nạn, mệnh cô gái đã sớm về với hoàng tuyền. Nhìn dáng người cuộn tròn của cô, Phùng Minh Giang nghi ngờ cô bị chết cóng, nhưng vì không có chuyên môn nên anh không thể tự kết luận, vẫn phải đợi pháp y và cảnh sát hình sự tới xử lý.
Phùng Minh Giang không động chạm vào xác chết, anh biết, tất cả manh mối tại hiện trường, bao gồm tất cả các dấu vết trên thi thể đều cần thiết cho việc phá án của cảnh sát hình sự. Anh bình tĩnh đi ra khỏi xe, ở ngoài trời chờ cảnh sát hình sự tới.
Đứng trong gió lạnh, Phùng Minh Giang lặng lẽ nhẩm tính: Vụ tai nạn xe làm chết tại chỗ 9 người, hơn 6 chục người bị thương, chủ yếu là trẻ em ngồi trên xe của trường học. Sự cố này, có lẽ là sự cố giao thông lớn nhất trong lịch sử thành phố Thiên Nam.
Trách nhiệm về sự cố, cơ bản không cần giám định, lỗi vi phạm thuộc về xe khách Daba đường dài, những người chứng kiến tại hiện trường đều cho hay, xe nhà trường dừng đỗ đợi đèn đỏ thì xe đường dài Daba lao lên đâm vào.
Phùng Minh Giang kiểm tra hiện trường, dấu vết để lại hiện trường của xe Daba khiến anh thấy kỳ lạ. Hiện trường thể hiện rất rõ, xe Daba duy trì tốc độ cao, không có dấu vết phanh xe, thời khắc chạy xuyên qua đèn xanh đèn đỏ, xe chạy hơi chệch hướng trước đó, trực tiếp lao vào xe của nhà trường.
Chẳng lẽ xe mất phanh? Cũng không đúng, khi người lái nhìn thấy xe của trường tại sao không bẻ lái né tránh? Chẳng lẽ anh ta cố ý? Nhưng Daba đường dài chỉ là xe qua đường, chẳng có lý do gì lại đi đấu đầu với xe của trường tiểu học. Một loạt nghi vấn quay cuồng trong đầu Phùng Minh Giang.
Lúc này chưa thể kiểm tra hệ thống phanh của xe Daba, không thể phán đoán có phải hệ thống phanh hoặc hệ thống lái của xe Daba có trục trặc gì không. Người lái xe Daba thì đã chết rồi, không ai biết được anh ta đã làm gì trong những tích tắc cuối cùng ấy.
Lại một đợt xe cứu hộ tới, hiện trường lại bận rộn, người bị thương được đưa hết lên xe cứu hộ, hiện trường còn lại ngổn ngang. Phùng Minh Giang ngước nhìn lên dãy đèn lồng màu đỏ treo trên cột đèn đường tung bay trong gió, nó vốn được trang hoàng để đón chào xuân mới, nhưng lúc này trong mắt của Phùng Minh Giang, nó giống như được treo lên để tưởng niệm những người vừa xấu số vậy.
Hôm nay, là ngày đỏ máu của thành phố Thiên Nam.
Nhóm Tiêu Hiểu Bạch 3 người đang tuần tra trên phố Thương Mại thì nhận được lệnh xuất quân, khi các anh tới hiện trường thì anh Lý cũng vừa đến, bên đường xếp một hàng thi thể người chết, trên mặt đường máu và nước tuyết đã hòa trộn vào nhau chảy thành một dòng suối màu đỏ.
Nhìn thấy nhóm Tiêu Hiểu Bạch, anh Lý không lên tiếng, chỉ gật đầu chào. Theo ngay sau anh Lý có một cậu trai trẻ, đó là một bác sĩ pháp y vừa tốt nghiệp về làm học trò của anh Lý.
Cậu trai trẻ ấy cười với nhóm Tiêu Hiểu Bạch, gật đầu, coi như màn chào hỏi, tay xách hộp dụng cụ, theo anh Lý bước lên xe, Tiêu Hiểu Bạch cũng lên theo, anh muốn nắm được nhiều manh mối.
“Thê thảm quá, tôi làm pháp y đã bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên thấy người chết nhiều thế này đấy”. Anh Lý không quay đầu lại, nhưng Tiêu Hiểu Bạch biết anh đang nói với mình.
“Đúng đấy, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, thật không tưởng tượng được”. Tiêu Hiểu Bạch đáp lại.
Anh Lý lấy ra chiếc đèn pin chuyên dùng của pháp y, bắt đầu kiểm tra xác chết cô gái, học trò của anh vội thò đầu nhìn theo.
“Đây là triệu chứng chết cóng! Vừa nhìn đã biết ngay rồi! Lũ cảnh sát này, chút thường thức cũng không có, hết việc hay sao còn gọi chúng ta đến đây”. Câu nói của cậu học trò này làm cho Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy chướng tai.
Anh Lý ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu ta và “hừ” một tiếng. Cậu này đại khái cảm thấy mình đã nói sai nên vội vàng cầm giấy bút lên, bắt đầu ghi chép.
Hiện trường hết sức hỗn loạn, tất cả dấu vết đều bị đảo lộn, tựa như không có manh mối gì sử dụng được, anh Lý cũng chỉ nhìn về triệu chứng của thi thể để phán đoán ban đầu là chết do thân nhiệt hạ.
“Là chết cóng, nhưng cụ thể hơn, vẫn phải đợi giải phẫu thi thể xong mới biết rõ”. Anh Lý đứng dậy, thở một hơi dài: “Tại đây không làm gì được, phải đưa về phòng thực nghiệm, sau khi kiểm tra tỷ mỉ mới có thể cho kết luận chính xác được”.
“Cái này nhìn là biết ngay tai nạn, còn may là tai nạn. Số cảnh sát này, cơ bản không biết bảo vệ hiện trường, nếu thật là án giết người thì dấu vết ở hiện trường đã bị chúng phá hoại hết rồi”. Cậu học trò nháy mắt, giọng nói mang chất mỉa mai.
Lúc này anh Lý quá giận, quát: “Lý Hướng Thành, câm mồm ngay, bất cứ lúc nào, người sống cũng quan trọng hơn người chết! Đó là mạng người”. Anh Lý quá giận, toàn thân run lên, không ngớt lời chửi mắng.
Không khí trong xe bỗng trở lên rất nặng nề, Tiêu Hiểu Bạch không biết nên chêm vào thế nào, qua đi rất lâu, anh Lý dừng lời, thở hổn hển rồi quát học trò của mình: “Mày! Đi ra, gọi hai người vào đây giúp chuyển xác chết ra ngoài”.
Cậu học trò ngượng ngùng đi ra. Tiêu Hiểu Bạch nhún vai, không nói gì.
Đợi cho cậu học trò đi hẳn ra ngoài, anh Lý ngượng ngùng nhìn Tiêu Hiểu Bạch nói: “Nó là cháu của tôi, tôi muốn mở mắt cho nó, nhưng xem ra nó không thích hợp để làm pháp y”.
“Cậu ta vẫn còn là trẻ con ấy mà, anh Lý cáu giận làm gì, không có lợi”. Tiêu Hiểu Bạch khuyên can.
“Không phải, không phải việc đó! Tiểu Tiêu, tôi thực sự rất thích cậu, thật đấy, cần phải biết, cái nghề của chúng ta liên quan đến sinh mệnh con người, làm việc phải có lương tâm, xứng đáng với những linh hồn trông cậy chúng ta. Thằng cháu tôi, bốc đồng lắm, nó không coi mạng người là quan trọng, thật không thích hợp với nghề này”.
Anh Lý thở dài, tiếp tục nói:“Tỷ như vụ án ngày hôm nay, cô gái này nhìn như có vẻ chết cóng, nhưng nếu không kiểm tra tỷ mỉ, ai dám nói là do tai nạn? Còn nữa, bấy nhiêu người bị thương do tai nạn, còn nghĩ đến cảnh sát giao thông phá hỏng hiện trường, điều đó cũng đáng, vì phải lo cứu người cơ mà!”.
Trong lúc nói chuyện, cháu anh Lý đã quay trở lại, cậu ta gọi tiểu Tiền đến giúp khiêng xác chết. Hai người đeo găng, đặt thi thể cô gái lên một tấm vải trắng chuyển ra ngoài. Cháu trai anh Lý vừa khiêng vừa càu nhàu, tựa như rất không vừa ý.
“Cậu thấy chưa?! Thái độ ấy của nó, làm sao làm được pháp y? Xác chết kiểu này mà nó còn không muốn đụng đến, nếu gặp phải những xác chết kiểu khác thì nó phải nấp đi khá xa chớ kể, thôi để nó về nhà làm với bố nó thôi, tiếp tục nghề mổ lợn vậy!”.
Nghe câu nói này của anh Lý là có ý pha trò với Tiêu Hiểu Bạch, vì nghề gia truyền của dòng họ anh Lý là mổ lợn, đến đời anh Lý mới làm pháp y ở đây.
Trong khi nói, hai người đã bước ra khỏi xe Daba, trong xe rất tối, ra ngoài sáng hơn rất nhiều. Tiểu Tiền và cháu anh Lý đang khiêng xác chết đưa lên xe.
Anh Lý đưa mắt quét qua một lượt, vội kêu lên: “Khoan đã, không đúng rồi”.
Anh Lý đến trước xác chết, dùng tay nhẹ nhàng rẽ mái tóc đã nhuộm thành màu vàng hoe của cô gái, ở giữa đường ngôi trên đỉnh đầu, nhìn rõ một vết tụ máu màu tím đen.