[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 4 - HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM (Hiệu ứng Hồ điệp)-Chương 24 : Bảo bối thân yêu




30 tết âm lịch, bệnh viện nhân dân thành phố Thiên Nam.

Qua một tuần điều trị, những người bị thương nhẹ trong vụ tai nạn ô tô, đa số đã an toàn. Chính quyền thành phố hết sức coi trọng về vụ tai nạn này, đã chỉ đạo bến xe vận chuyển hành khách đường dài của thành phố sắp xếp xe để đưa những người bị thương có thể ra viện về quê ngay trong ngày hôm nay, tranh thủ đưa họ về cùng gia đình đoàn tụ đêm 30 tết. Số người bị thương nặng vẫn ở lại bệnh viện tiếp tục điều trị, thực ra đa số người bị thương nặng đều là trẻ em trong xe trường học, đều là người địa phương, bị thương nặng trên xe Daba chỉ có 5 người, là những hành khách ngồi ở hàng ghế trước.

Tiêu Hiểu Bạch và đồng nghiệp trong đội hình sự cũng vội đến bệnh viện, các anh có những công việc phải làm, Dương Siêu bị nghi ngờ phạm tội ngộ sát, cậu ta không thể về nhà đón tết, cần phải chuyển cậu ta từ bệnh viện về trại giam.

Khi đưa Dương Siêu từ buồng bệnh ra, cậu thanh niên có nét mặt trẻ thơ này nhìn thấy những hành khách khác vui mừng ngồi lên xe khách để trở về quê nhà, cuối cùng không chịu đựng được oan ức từ nhiều ngày, đã quỳ xuống đất khóc lóc ầm lên.

Tiêu Hiểu Bạch không nói nổi lời nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào vai rồi kéo cậu ta đứng dậy, cùng tiểu Tiền dìu cậu ta ra ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang của bệnh viện, đợi cậu ta bình tĩnh trở lại.

Đối với Dương Siêu, mọi việc xảy ra ở đây, sẽ làm cậu ta suốt đời không thể nào quên, cậu ta chỉ nhất thời manh động mà phải trả giá hết sức thảm thương, họa ở nhà lao có thể vài năm, thậm chí đến mười năm, điều này dù thế nào thì cậu ta cũng chưa hề nghĩ đến.

Số phận lạ lùng như thế đấy, nó như đùa cợt với con người, có khi chỉ vì một sai lầm nhỏ bé cũng đủ là bước ngoặt thay đổi vận mạng, thậm chí cả cuộc đời phải đau khổ, có cố gắng bao nhiêu cũng chỉ là vô ích.

Đứng trong hành lang bệnh viện, Tiêu Hiểu Bạch nhìn những hành khách tíu tít lên xe, anh tự than thở, so với những hành khách bị thương nặng và đã chết, những người còn sống này là những người gặp vận may. Họ không những còn sống, mà còn được trở về đoàn tụ với gia đình trong đêm trừ tịch, được ăn bữa ăn giao thừa, cùng ăn sủi cảo, cùng xem truyền hình.

Hạnh phúc bình lặng ấy, rất đông người lại không hề để ý, cho đến khi bị mất đi mới hiểu ra, hạnh phúc ấy mới thật là quý giá, ở cùng người nhà là vui vẻ và hạnh phúc biết bao.

Tiêu Hiểu Bạch nhìn sang Dương Siêu đang dần dần trở lại bình tĩnh, chuẩn bị áp giải cậu ta về trại tạm giam.

Đúng lúc này, Sở Thu Lâm cùng một bác sĩ tất tả chạy trên hành lang, Sở Thu Lâm vừa chạy vừa thở hổn hển nói với bác sĩ: “Bệnh nhân tai nạn ô tô ở phòng 305 hiện hết sức nguy kịch, khả năng là phù não”.

Tiêu Hiểu Bạch nghe Sở Thu Lâm nói vậy liền lặng đi, anh để tiểu Chu và tiểu Tiền trông coi Dương Siêu, còn mình đến bàn phục vụ hỏi thăm bệnh nhân ở phòng 305 là ai.

“Bệnh nhân nặng ở phòng chăm sóc đặc biệt 305 tên là Thẩm Húc Dương”. Giọng nói của cô hộ lý trực ban ở bàn phục vụ rất ngọt ngào, nhưng lúc này Tiêu Hiểu Bạch lại nghe như tiếng vịt già rên rỉ làm nao cả lòng.

Thẩm Húc Dương? Đó là tên của đứa trẻ mà mình nhặt được bản thành tích học tập của cháu ư? Tiêu Hiểu Bạch thực không ngăn được luồng suy nghĩ.

Trở lại hành lang, Tiêu Hiểu Bạch giao cho tiểu Chu và tiểu Tiền áp giải Dương Siêu ra xe còn mình tìm đến buồng bệnh 305.

Ngoài buồng bệnh, một cụ bà tóc đã bạc trắng nước mắt giàn giụa, bà ôm lấy một người phụ nữ trẻ đã khóc đến ngất đi, hai người nghiêng ngả dựa vào hàng lan can sắt lạnh ngắt ở hành lang của bệnh viện. Mái tóc bạc trắng và mái tóc đen rối bù hòa lẫn vào nhau tung bay trong gió lạnh, đó là năm tháng đã ghi lại đau thương khi mất đi người thân.

Bác sĩ và mấy cô hộ lý ở trong phòng đứng lặng tại chỗ, không nói lời nào. Trên giường bệnh, một đứa trẻ nằm lặng im, trên đầu quấn đầy băng trắng, máu đỏ tươi vẫn ri rỉ ngấm ra.

Trước giường bệnh, một người đàn ông trung niên khuôn mặt ngây ra như tượng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cháu bé. Không rõ đã bao lâu, anh ta nhẹ nhàng bế cháu bé lên, động tác của anh hết sức dịu dàng, dường như cháu bé vẫn còn đang ngủ, như anh sợ làm cháu thức giấc dậy vậy.

Người đàn ông bế con lên, ôm con vào trong ngực, anh áp khuôn mặt con vào mặt mình như để truyền nhiệt sang cho cháu bé, lâu lắm không chịu buông ra. Cô hộ lý đợi ở trong phòng đẩy chiếc xe cáng dừng lại trước mặt anh, nhưng anh lại lấy chân gạt nhẹ ra: “Để tôi bế cháu đi, từ nhỏ cháu vẫn thích được tôi bế, đây là lần cuối cùng rồi”.

Cô hộ lý gật đầu, đẩy chiếc xe về góc phòng, lặng lẽ bước ra cửa, cô đi dẫn đường cho bố con anh. Người đàn ông bế con, theo sau cô, những người khác trong phòng cũng cùng theo ra, Sở Thu Lâm và một cô hộ lý khác dìu bà cụ và người phụ nữ trẻ ở ngoài hành lang cùng đi theo về hướng nhà thái bình.

Tiêu Hiểu Bạch bước theo, anh đút tay vào túi, sờ vào bản thành tích đẫm máu kia, anh suy nghĩ xem làm thế nào giao lại cho gia đình cháu bé.

Trong gian thái bình, cả đám người đứng yên lặng, trước chiếc giường đặt xác đông lạnh, người đàn ông nhẹ nhàng đặt đôi chân của cháu bé lên giường, tay phải vẫn đỡ trên cổ mà không chịu đặt hẳn xuống, anh nâng con lên một lần nữa, lại một lần nữa, lại áp khuôn mặt nhỏ bé đã lạnh ngắt vào mặt mình, rất lâu không chịu rời ra. Đột nhiên, đôi môi anh mấp máy như tự nói một mình, rồi một giọng khàn khàn từ miệng anh bật ra: “Bảo bối thân yêu của tôi, tôi muốn vượt qua núi cao, đi tìm lại mặt trời đã khuất, tìm lại mặt trăng đã khuất ...”

Đó là lời bài hát “Bảo bối thân yêu của tôi” của Chu Hoa Kiện, là một bài hát vui nhộn, nhưng lúc này, người đàn ông hát lại mang theo nỗi buồn thương và đau khổ vô tận. Tiêu Hiểu Bạch nghe người đàn ông thì thầm hát, trong lòng cảm thấy sự mất mát không sao bù đắp được.

Tiếng hát dần chậm lại, dần dần nhỏ đi, sau cùng biến thành tiếng nức nở của người đàn ông, anh ta bế con lên, vùi đầu cháu vào trong lòng mình, ôm thật chặt, ngẩng mặt kêu trời, như một con dã thú.

Tiêu Hiểu Bạch kéo nhẹ vạt áo của Sở Thu Lâm, ấn bản thành tích dính đầy dấu máu vào tay cô, chỉ sang người đàn ông, ý nhờ Sở Thu Lâm giao cho anh ta rồi quay người rời khỏi nhà thái bình.

Bước ra khỏi nhà thái bình, Tiêu Hiểu Bạch ngẩng cao đầu, hít vào một hơi thở dài, là cảnh sát hình sự, thường xuyên phải đối mặt với sinh ly tử biệt, nhưng những cảnh tượng vừa rồi làm anh không sao ngăn nổi nỗi xót xa.

Nhẹ nhàng bấm điện thoại, nghe tiếng “tút ... tút” ở đầu dây bên kia truyền lại, Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy âm thanh chờ của điện thoại hôm nay sao mà lâu thế.

“A lô, ai gọi đấy?”. Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông.

“Bố ơi, là con đây, là bê con của bố đây, con nhớ nhà, con nhớ bố ...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.