Xe chạy trên quốc lộ, liên tục làm bắn lên lớp nước tuyết đang tan, những ruộng lúa mạch và dãy đồi xa xa đều một màu trắng xóa, ánh mặt trời chiếu rọi làm ta cảm thấy nhức mắt.
Ngồi trong xe, Tiêu Hiểu Bạch nhìn cảnh tuyết bên ngoài cửa xe, tâm tư không rõ đã bay đi nơi nào, nhận được điện của phòng báo án, như tảng đá đè nặng trong lòng anh.
Phòng báo án thông báo, người phục vụ của nhà hàng ăn uống Hưng Khách Long tự sát chính là Giang Tiểu Lệ, một ngày sau khi trở về thì cô tự sát. Việc này không thể là trùng hợp ngẫu nhiên, vấn đề tự sát của cô nhất định phải có liên quan tới vụ án. Nếu như cái chết của cô ta là do phán đoán sai lầm của mình gây ra, thì mình phải đối mặt như thế nào đây.
Với suy đoán ấy, Tiêu Hiểu Bạch tự cảm thấy ngột ngạt, mạng người lớn như trời, mà hiện tại, chỉ mấy ngày trước, sinh mệnh ấy còn sống ngay trước mắt mình, giờ đã rời xa cuộc sống, nếu thực sự là nguyên nhân do mình thì mình phải ăn nói thế nào với gia đình họ, với gia đình mình, làm sao mà mình có thể an lòng được.
Thấy Tiêu Hiểu Bạch có tâm sự nặng nề, tiểu Tiền trở nên ngoan ngoãn khác thường, ngồi ở băng ghế sau, ra sức lật đi lật lại tờ báo cũ, cũng không biết đã đọc bao nhiêu lượt.
Trong yên lặng, thời gian trôi qua tựa như rất nặng nề, không rõ đã bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại.
“Anh Tiêu, đến rồi”. Tiểu Chu nói xong liền mở cửa xe, nhảy xuống.
Anh Lý đến từ sớm, xe đã đỗ trước cửa nhà hàng, người thì đã bận rộn ở bên trong. Trước cửa nhà hàng đã có cả một đám người, đại khái là người dân gần đó đến xem, họ đang rì rầm bàn tán.
Nhóm Tiêu Hiểu Bạch ba người cùng cảnh sát của đồn công an sở tại thảo luận một lát rồi cùng nhau đi lên tầng 2.
“Anh Lý, tình hình ra sao?”. Tiêu Hiểu Bạch lên đến tầng 2, nhìn thấy anh Lý không ở trong phòng mà đang đứng ở ngoài hành lang.
“Tự sát, treo cổ chết, không có bất cứ điều gì khả nghi, họ tìm thấy một bức di thư, tôi không cho họ đụng chạm vào, đặt ở kia kìa, cậu vào mà xem đi”. Anh Lý nói xong, thở dài: “Một cô gái trẻ, đẹp như thế mà nói hết là hết luôn”.
Tiêu Hiểu Bạch nghe câu nói ấy, trong lòng không thể không lặng đi, muốn mở miệng nói nhưng lại dừng lại, thở dài bước vào phòng, để lại anh Lý một mình đứng ở ngoài gãi đầu gãi tai không hiểu: “Thằng bé này hôm nay làm sao ấy? Sao nó lại buồn rầu đến thế nhỉ?”.
Trong phòng hết sức bề bộn, Giang Tiểu Lệ nằm im lặng trên giường, nhưng cô không bao giờ tỉnh lại được nữa. Tiêu Hiểu Bạch đứng đó, nhìn Giang Tiểu Lệ lưỡi thè ra ngoài, khuôn mặt co rúm lại vì treo cổ, rất lâu không cất lên lời.
Anh Lý bước vào, chỉ vết hằn trên cổ Giang Tiểu Lệ nói: “Vết hằn này rõ ràng là hiện tượng xuất huyết dưới da, điều này nói rõ cô ta treo mình lên khi còn sống, cộng thêm không có bất cứ dấu vết vật lộn gì, cũng không có dấu vết ngoại thương khác, tôi có thể khẳng định, đây là vụ tự sát”.
Tiêu Hiểu Bạch ngẩng đầu nhìn quét một lượt cả phòng, trên trần có một chiếc vòng sắt, đây là chiếc vòng sắt được chôn trên trần ngay từ khi xây dựng, được chủ nhà dùng để treo đèn, nhưng hiện tại trên chiếc vòng sắt còn được luồn vào một sợi thừng ni lông bằng cỡ ngón tay cái, bên trên còn lốm đốm vết máu. Đó là do người chết khi treo cổ phải giãy giụa làm rách da để lại.
“Di thư của cô ta để ở đâu?”. Giọng của Tiêu Hiểu Bạch rất trầm thấp.
“Bên kia, trên ngăn kéo ở đầu giường ấy, tôi nghĩ cậu cần lấy dấu vân tay, nên tới nơi tôi không cho người khác động vào”. Anh Lý trả lời.
Trên ngăn kéo đầu giường có đặt hai tờ giấy viết thư rất mỏng, bên trên bị nhăn nhúm, vừa nhìn đã biết ngay là bị nước mắt làm ướt, nét chữ trên đó cũng bị nước mắt làm mờ đi ít nhiều. Tiêu Hiểu Bạch xỏ găng tay rồi nhẹ nhàng cầm lên trang giấy ấy.
“Bố, mẹ, chị và em trai!
Con xin lỗi tất cả, bố mẹ nuôi con khôn lớn, con còn chưa kịp báo hiếu bố mẹ, con đi đây, mọi người hãy giữ gìn sức khỏe.
Bố ơi, bố hút thuốc ít đi, bố hút nhiều như vậy, ho suốt ngày, đừng để mẹ lo lắng cho bố nhiều quá. Còn mẹ, mẹ cần phải ăn ngon, ăn nhiều vào, đừng hà tiện quá, con làm thuê ở đây, tiền kiếm được con đều để vào trong tấm thẻ này, bình thường con gửi về cho bố mẹ, chỉ là số ít, thực ra con kiếm được rất nhiều.
Bố mẹ cũng không nên hỏi con có nhiều tiền là kiếm bằng cách nào, con gái bất hiếu, số tiền này là để báo đáp ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.
Chị gái ơi! Lúc thường chị hãy về nhà với bố mẹ nhiều hơn, em trai đang đi học, thường xuyên không ở nhà, bố mẹ ở nhà không có người nói chuyện, chị về với bố mẹ nhiều hơn nhé.
Còn em trai, em phải học giỏi, để làm sáng mặt cho bố mẹ, phải thi đỗ đại học, kiếm được nhiều tiền, không để người khác coi thường nhà chúng ta. Chị đi đây, em phải nghe lời bố mẹ, đừng chọc giận bố mẹ, em nhé”.
Cuối thư, ký tên Giang Tiểu Lệ, đây là bức thư cuối cùng viết gửi cho người nhà của cô.
Tiêu Hiểu Bạch thở dài, cầm lên một tờ thư khác.
“Các đồng chí cảnh sát: Bơ đậu phộng trong cốc nước của Lý Tiến Dân là do tôi đổ vào. Nhưng không phải tôi muốn giết chết anh ta, tôi cũng bị dị ứng với bơ đậu phộng, nhưng chỉ là mẩn ngứa toàn thân, tôi nghĩ rằng anh ta dị ứng với bơ đậu phộng thì cũng chỉ giống như tôi thôi. Tôi chỉ muốn cho anh ta một bài học, tôi rất ghét anh ta, tôi hận anh ta, tôi chỉ muốn cho anh ta phải khó chịu, rất khó chịu, nhưng tôi không ngờ được, tôi chỉ cho vào một tý chút bơ đậu phộng mà làm chết anh ta, lại còn bao nhiêu trẻ em vô tội khác nữa.
Ngay hôm được xem ảnh, tôi đã không thiết sống nữa, nhưng tôi không dám thừa nhận, tôi sợ máu, tôi đã xem người bị xử bắn, tôi sợ mình cũng sẽ bị vỡ tan mất nửa đầu. Sau khi được trở về tôi toàn mơ thấy ác mộng, toàn thấy số trẻ em đó thân hình đầy máu vây quanh tôi, chúng đến tìm tôi, đòi tôi đền mạng.
Hôm nay, tôi đem mạng sống của mình trả lại cho chúng, trả hết hai kiếp. Đời này của tôi, đã làm quá nhiều việc sai lầm, lần sai này là tệ hại nhất. Người già thường nói, làm việc xấu, cả đời không trả hết nợ, chuyển sang kiếp sau đầu thai sẽ biến thành súc sinh, tôi đã làm sai, sang kiếp sau là súc sinh cũng phải trả hết.
Điều cuối cùng tôi cần nói, Lý Tiến Dân là đồ bỏ đi, hắn chết là xứng đáng, là báo ứng”.
Xem xong hai bức thư, Tiêu Hiểu Bạch quay đầu nhìn lại thi thể Giang Tiểu Lệ, thở dài.
“Hai bức thư được đặt như thế này có phải không?”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn anh Lý hỏi.
“Nghe người của nhà hàng nói, vốn được gấp cẩn thận đặt trên mặt bàn cùng một sổ tiết kiệm và thẻ tín dụng, họ cất vào ngăn kéo trên đầu giường. Đúng thôi, người bình thường không có ý thức bảo vệ hiện trường, chẳng sao được. Họ còn nói khi phát hiện, cô gái đã chết từ lâu rồi, nhưng họ vẫn đặt cô ta xuống, thử cứu chữa nữa”.
Tiêu Hiểu Bạch lại nhìn sang nhìn Giang Tiểu Lệ, anh phát hiện ra hình như cô ta có hóa trang. Anh bước tới, rút giấy thử, dấp vào nước, lau nhẹ lên trán Giang Tiểu Lệ, trên trán lộ ra vết da màu tối hơn chút ít, đúng là Giang Tiểu Lệ có đánh phấn trước khi tìm đến cái chết.
Anh Lý cũng chú ý nhìn theo những cử chỉ của Tiêu Hiểu Bạch, thở dài, anh nói: “Một cô gái thích đẹp, mong muốn khi chết đi cũng phải đẹp, nhưng cô ta lại không biết, chết vì treo cổ rất khó coi.
“Đồng nghiệp ở Đồn Công An đã thông báo cho gia đình chưa? Thẻ tín dụng và cả di thư nữa, sau khi định án xong phải giao lại cho họ đấy”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn tiểu Tiền, hỏi.
“Đã thông báo, đến tối gia đình mới đến kịp. Ôi! Tết đến rồi, tin tức loại này làm sao mà mở miệng nói với gia đình họ đây? Việc xúi quẩy này, chắc lại phải rút thăm để quyết định”. Tiểu Tiền lắc đầu, việc báo tang và đón tiếp gia đình người chết là việc không ai muốn làm, hơn nữa, lúc này lại là ngày tết đến.
“Lần này tôi làm, tôi sẽ nói với gia đình họ”. Tiêu Hiểu Bạch rút túi vật chứng ra, đem di thư và lấy thẻ tín dụng từ trong ngăn kéo đầu giường cất vào trong túi”.