Cuộc sống của một số người, mãi mãi bình lặng và nhạt nhẽo giống như cốc nước lã đun sôi để nguội. Nhưng cũng có người có cuộc sống truyền kỳ hơn những câu chuyện truyền kỳ.
Đọc lại khẩu cung của Ngô Diễm Quyên, Tiêu Hiểu Bạch không khỏi không than thở, nội tình của vụ án này, giản đơn phải gọi là một câu chuyện truyền kỳ. Nhưng, nó không phải là câu chuyện đẹp, nó là đen tối và tội ác, nó đến từ sự bẩn thỉu và đê hèn về nhân cách.
Ngô Diễm Quyên, năm nay 32 tuổi, từ năm 16 tuổi đã bắt đầu theo nghề bán xuân sắc, sau đó dùng khuôn mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng của mình mê hoặc và đánh gục Chu Chí Dân, biến anh ta thành chồng của mình, ngồi vào vị trí bà chủ nhà hàng ăn này.
Chu Chí Dân không thạo kinh doanh nhà hàng, còn Ngô Diễm Quyên lại rất thông minh hiểu việc, dần dần cô ta đã giành lại tất cả quyền lực của chồng, sau khi nắm giữ tài chính trong nhà thì địa vị cô ta cũng đã thay đổi hẳn. Chu Chí Dân do không có năng lực nên chỉ có thể trở thành ông chủ trên danh nghĩa, suốt ngày bị người vợ Ngô Diễm Quyên sai bảo.
Nhà hàng ăn chuyên phục vụ lái xe nên ít nhiều đều tồn tại dịch vụ mua xuân, sau khi Ngô Diễm Quyên đánh thông được quan hệ xã hội thì dịch vụ này càng thêm bành trướng, trên suốt tuyến đường này cô ta đã trở thành đại tỷ tỷ có tên tiếng. Các cô gái ở đây, luôn luôn là trẻ nhất, xinh đẹp nhất, các lái xe đường dài đi qua thường đến đây giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nhưng, ân oán giữa cô ta và Lý Tiến Dân lại là chuyện rất đáng bật cười, gần như một trò đùa trớ trêu khiến người nghe phải dở cười dở khóc.
Lý Tiến Dân là một lái xe chạy nam bắc theo tuyến đường này đã mười mấy năm nay, chỉ khác là trước kia chạy xe tải đường dài, hiện nay chạy xe khách đường dài. Lý Tiến Dân là kẻ tinh thông việc ăn uống, cờ bạc, trai gái, tuy anh ta đã chạy xe nhiều năm nhưng tiền của kiếm được đều chui vào trong bụng hoặc tiêu vào thịt da của các cô gái.
Tám năm trước, khi Lý Tiến Dân còn chạy xe tải đường dài, thường đến đây tìm vui thú. Lần đó, là thời kỳ đỉnh cao của loại dịch vụ này, các cô gái đều đã có chủ nhân, chỉ còn lại mình bà chủ quán ở dưới trông coi nhà hàng. Lý Tiến Dân trong cơn dục vọng, tình nguyện chi gấp hai lần giá bình thường, Ngô Diễm Quyên suy nghĩ rồi đích thân nhập cuộc. Hôm đó ông chồng Chu Chí Dân không ở nhà, vậy là chuyện sai lầm đột biến bắt đầu như vậy.
Ngô Diễm Quyên không hề nghĩ đến, lần đó cô lại có thai, lúc đó cô luôn nghĩ rằng đó là con của chồng mình. Còn Lý Tiến Dân sau lần đó, anh ta không hề quên, cứ lằng nhằng không dứt, nhưng Ngô Diễm Quyên không để cho anh ta có cơ hội, anh ta cũng không làm ầm ĩ lên. Mấy năm nay, Ngô Diễm Quyên đã lớn tuổi hơn, nhan sắc cũng kém đi anh ta mới không dây dưa nữa.
Nhưng cuộc đời thật khó ngờ, Ngô Diễm Quyên cũng không hề nghĩ đến, việc phiền phức lại ập tới giữa lúc vô tình. Sau khi đứa bé ra đời, người chồng Chu Chí Dân càng chiều chuộng, phục tùng cô hơn, tình cảm vợ chồng càng ngọt ngào hơn. Nhưng đứa bé lớn lên lại không giống vợ, cũng chẳng giống chồng, Ngô Diễm Quyên cũng chẳng hề để tâm.
Mấy hôm trước, đứa con đến nhà hàng chơi, vừa đúng lúc Lý Tiến Dân dừng xe ăn cơm, nhìn thấy đứa bé, trong phút chốc anh ta lặng hẳn người đi. Ăn cơm xong, lợi dụng thời gian rỗi, anh ta tìm đến Ngô Diễm Quyên, dò hỏi cô đứa bé có phải là con anh ta không, vì đứa bé rất giống mẹ anh ta.
Lúc đó Ngô Diễm Quyên cho rằng Lý Tiến Dân chỉ nói đùa, nhưng Lý Tiến Dân thề sống thề chết rằng lần sau tới sẽ đưa ảnh mẹ cho Ngô Diễm Quyên xem, anh ta còn nói muốn được nhận con, vợ anh ta không đẻ được, anh ta thì rất mong có được đứa con trai, giờ thì đơn giản gọi là nắng hạn gặp mưa rào, là trời cho vàng nén, sao anh ta có thể bỏ qua cơ hội này được ?
Ngô Diễm Quyên trước tiên dùng lời ngon ngọt để Lý Tiến Dân an lòng, đợi sau khi anh ta lái xe đi khỏi, Ngô Diễm Quyên suy nghĩ tỷ mỉ và cân nhắc rất lâu, cô ta sợ rằng sau khi việc bại lộ chồng cô ta nhất định sẽ đòi ly hôn, thế là ý nghĩ giết chết Lý Tiến Dân để diệt khẩu đã hình thành.
Cô ta đã biết việc Lý Tiến Dân dị ứng nghiêm trọng với bơ đậu phộng, cũng trong những ngày này cô ta còn cố ý mua một gói thuốc chuột cực độc, chuẩn bị cùng cho vào trong cốc nước của Lý Tiến Dân, đây là thói quen có từ lâu của anh ta, anh ta thích pha cốc trà đắng tại đây để dùng sau bữa ăn giúp cho việc tiêu hóa và an thần.
Trong lúc ăn cơm, Lý Tiến Dân đưa cốc cho cô phục vụ, tiếp đó, Ngô Diễm Quyên mượn cớ về phía sau giúp việc, vào đến nhà bếp phát hiện ra chiếc cốc đang đặt trên kệ bếp, nhân cơ hội ấy cô ta lấy bơ đậu phộng cho vào trong cốc rồi rót nước sôi vào, nhưng khi cô ta đang do dự có nên đổ tiếp thuốc diệt chuột vào không thì nghe thấy có tiếng người đang đi tới, cô ta vội trốn vào trong góc nhà bếp.
Đến khi nghe thấy tiếng người đã đi khỏi, Ngô Diễm Quyên mới chui ra, nhưng chiếc cốc đã bị người khác mang đi mất, cô ta chỉ còn biết đi ra, vì sợ sẽ bị nghi ngờ, cô ta nhìn theo Lý Tiến Dân cầm cốc bước lên xe. Đến chiều nghe nói xe bị tai nạn, nhưng cô ta không biết nguyên nhân tai nạn là do dị ứng của Lý Tiến Dân, vì theo lệ thường, ăn cơm ở đây xong, Lý Tiến Dân sẽ nghỉ, đổi tay lái cho người khác.
Sau khi chỉnh sửa lại tất cả tài liệu, Tiêu Hiểu Bạch một mình bước ra khỏi phòng, từ khi bắt đầu bước vào vụ án, trong lòng anh luôn rất nặng nề, đặc biệt khi biết chân tướng sự việc, biết sự thực tàn khốc anh càng thấy nặng nề hơn.
Cuộc đời của con người ta, có rất nhiều sự việc đi sai một bước, mãi mãi không thể quay đầu lại được, muốn hối hận cũng chẳng còn cơ hội nữa. Ngô Diễm Quyên đã làm một việc sai lầm không thể cứu vãn được thì cô ta tự mình phải gánh chịu thôi.
Mở cửa bước ra sân thượng, gió đêm ập vào mặt, làm ta có cảm giác lạnh thấu xương. Tuyết trên sân thượng chưa tan, chỉ một mình trên sân thượng, chân đạp lên lớp tuyết, nghe tiếng lạo xạo dưới chân, Tiêu Hiểu Bạch lại nghĩ về những năm tháng đi học lúc còn nhỏ.
Khép chặt cổ áo, Tiêu Hiểu Bạch ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố Thiên Nam, mùa xuân của Thiên Nam, đẹp đẽ như thế, pháo hoa phóng lên không ngớt, tỏa sáng cả bầu trời đêm, nhưng có ai biết tội ác và đau thương diễn ra trong cảnh đẹp này ?
“Anh Tiêu, tôi biết anh ở đây”. Không rõ từ lúc nào, tiểu Tiền đã bước đến bên Tiêu Hiểu Bạch: “Xuống đi thôi, ở đây lạnh lắm, tối nay về nhà tôi ăn cơm nhé”.
“Từ từ đã, tôi muốn ở đây ngắm cảnh một lát”. Tiêu Hiểu Bạch hít vào một hơi thở rất sâu, nhìn ra pháo hoa ở phía xa xa. Tiểu Tiền không nói gì, cùng đứng với anh tại đó.
“Xuyên Tử”.
“Gì vậy, anh ?”.
“Cậu nói xem, cuối cùng thì cuộc đời là cái gì vậy?”. Giọng Tiêu Hiểu Bạch thật xa xôi.
“Không biết, tôi ít học hơn, anh Tiêu phải biết chứ”. Tiểu Tiên cười, muốn giảm không khí căng thẳng nhưng không tìm được đề tài.
“Thực ra tôi cảm thấy, cuộc đời người ta giống như bông tuyết kia, chỉ cần bước qua sẽ chẳng thể nào khôi phục lại được như cũ, ngay cả khi lại bị tuyết bao phủ, quét đi một lớp trên bề mặt, vết chân bên dưới vẫn nhìn được rõ ràng. Không có gì có thể trùng lặp lại được, cho đến khi chết, tất cả những việc đã xảy ra đều không thể thay đổi được nữa. Đối với chúng ta, điều đáng sợ nhất là không nhận biết được dưới lớp tuyết đó là cái gì, có thể là lớp băng mỏng, cũng có thể là vực sâu, một bước xảy chân có lẽ vĩnh viễn không trở lại được nữa. Nhưng nếu không bước lên, sẽ không có ai biết hậu quả là thế nào?”.
Trong gió đêm lạnh lẽo, hai người đàn ông đứng trên sân thượng như hai pho tượng khắc vào màn đêm, trong không trung bông tuyết lại tiếp tục rơi, màn đêm trở nên mờ mịt.
Hai ngày tiếp theo, cả nhóm Tiêu Hiểu Bạch bận rộn vào báo cáo và xử lý việc liên quan của vụ án, ra lệnh tạm giữ hình sự đối với Ngô Diễm Quyên và chuẩn bị bàn giao và khởi tố vụ án. Về Giang Tiểu Lệ, vào chiều ngày thứ hai đã cho cô ta ra về, vì Ngô Diễm Quyên đã thừa nhận hành vi tội ác của mình, còn khẩu cung của Giang Tiểu Lệ thi trước sau như một, lại có đầy đủ lý do giải thích việc mình tiếp xúc với bơ đậu phộng. Cho nên sau khi hoàn thành thủ tục cần thiết, cô ta đã được Cục thả cho về nhà.
“Cuối cùng thì việc đã xong! Vụ án này thật là phức tạp, sau này khi không làm cảnh sát nữa, tôi sẽ phải viết một cuốn tiểu thuyết để đưa vụ án lạ kỳ mà chúng ta gặp phải này vào trong đó. Đúng rồi, tên cuốn sách sẽ là ‘Nói thay người chết’. Hì, hì!”. Sắp xếp xong tài liệu, tiểu Tiền vặn lưng, cười hì hì nói.
“Được rồi! Cậu thì biết được mấy cái chữ, đọc được sách là đã khá lắm rồi, lại còn đòi viết tiểu thuyết, ha, ha”. Tiểu Chu chẳng cần nể mặt tiểu Tiền, tuôn ra câu nói ấy làm tiểu Tiền đỏ bừng cả mặt.
Đúng lúc đang vui vẻ, di động của Tiêu Hiểu Bạch vang lên.
“A lô! Tôi tiểu Tiêu, đội cảnh sát hình sự nghe đây, có việc gì vậy”.
“Phòng tiếp nhận thông tin nhận được tin báo án, nhà hàng ăn Hưng Khách Long thị trấn Phượng Lai có người tự sát, Cục yêu cầu các anh đi xử lý ngay”.