[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 4 - HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM (Hiệu ứng Hồ điệp)-Chương 21 : Đòn công kích tâm lý




“Chúng ta đã bỏ qua cái gì?”. Nhìn thấy vẻ kích động của tiểu Lưu, 3 người còn lại đều chưa hiểu gì.

“Bơ đậu phộng! Chai hoặc hộp đựng bơ đậu phộng! Nếu đã có người đổ bơ đậu phộng vào trong cốc nước của người lái xe thì người đó nhất định phải đụng vào đồ chứa đựng bơ đậu phộng, chỉ cần chúng ta lấy được dấu vân tay trên bề mặt đồ chứa đựng đó thì có thể tìm ra hung thủ, chí ít cũng thu hẹp được phạm vi nghi vấn!”

Lời nói của tiểu Lưu đã thức tỉnh Tiêu Hiểu Bạch đang cau mày suy nghĩ.

“Đi thôi! Khần trương lên, đi lấy dấu vân tay, chỉ nói thôi có tác dụng gì?”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong liền đứng dậy đi thẳng xuống dưới.

Lần này, đổi chỗ cho tiểu Chu và tiểu Tiền ở lại trông chừng người trong quán ăn, Tiêu Hiểu Bạch đi cùng 2 đồng nghiệp phòng dấu vết, đem theo hòm dụng cụ lấy dấu vân tay đến nhà bếp ở phía sau, cùng đi với các anh là người đầu bếp của nhà hàng này.

Trước khi vào trong nhà bếp, Tiêu Hiểu Bạch đã nói chuyện riêng với đầu bếp trưởng của nhà hàng để nắm tình hình cụ thể.

Loại món ăn nhà hàng này đang kinh doanh, rất ít dùng đến bơ đậu phộng, nhìn chung nhà hàng chuyên về lẩu và sủi cảo sử dụng nhiều hơn. Vì thế, bơ đậu phộng không bày ra bên ngoài, mà để ở bên trong nhà bếp, chủ yếu chỉ để đầu bếp làm món mì lạnh vào mùa hè. Bình thường không có người dùng tới, hiếm hoi lắm mới có khách ăn sủi cảo yêu cầu, lúc đó họ mới đựng trong chiếc đĩa nhỏ mang lên. Phần lớn thực khách ăn sủi cảo thường chỉ thích ăn tương ớt.

Theo chỉ dẫn của đầu bếp, các anh tìm thấy hộp bơ đậu phộng đặt trên kệ bếp. Đó là loại hộp nhựa đựng bơ nguyên bản mua trực tiếp từ siêu thị về, nắp còn vặn chặt.

“Bình thường thì chẳng dùng làm gì, nhìn chung chỉ đặt ở đây thôi, khi cần mới mở nắp”. Người đầu bếp giải thích.

Đồng nghiệp phòng dấu vết, tay xỏ găng, chậm rãi dùng tay nhón vào mép hộp, nhấc ra khỏi vị trí. Tiêu Hiểu Bạch ghé lại nhìn thấy trên thành hộp đầy vết dầu ăn, nhưng không dày lắm, đó là do đặt trong nhà bếp nhiều ngày, hình thành do ám khói dầu.

Tiêu Hiểu Bạch chú ý quan sát, vị trí hộp bơ đặt trên kệ bếp nhìn thấy rất sạch, điều đó nói lên hộp bơ đậu phộng này đã được đặt ở đây một thời gian và gần đây chưa bị di chuyển.

“Xem ra chúng ta gặp vận may, chưa có người xử lý hộp bơ đậu phộng này”. Tiểu Lưu cầm hộp bơ đậu phộng đặt lên kệ bếp, nhẹ nhàng xoay một vòng, cười hì hì nói, sau đó lấy dụng cụ ra bắt đầu lấy dấu vân tay.

Việc lấy dấu vân tay không phải là công việc giản đơn, trong điều kiện khác nhau cần sử dụng loại bột lấy dấu vân tay khác nhau, trong những trường hợp đặc biệt cần dùng những phương pháp đặc biệt. Rất nhiều người cho rằng, chỉ có kính, gương, kim loại và cao su có bề mặt nhẵn bóng mới để lại được dấu vân tay. Thực ra, rất nhiều khi trên mặt đất, thậm chí trên bề mặt các loại gạch đều có thể để lại dấu vân tay rất rõ nét, chẳng qua khi lấy dấu vân tay cần phải dùng các phương pháp đặc biệt khác nhau mà thôi.

Bề mặt nhựa vốn rất nhẵn, lại có thêm dầu ăn dính lên, lấy dấu vân tay hầu như chẳng phải tốn công thổi bụi dính trên đó, rất nhanh tiểu Lưu đã hoàn thành công việc -- Dùng máy chụp vi ảnh trực tiếp chụp, sau đó đưa vào máy tính xử lý và tiến hành đối chiếu được ngay.

Lần này đã lấy được dấu vân tay của ba người, sau khi đối chiếu đã xác định rõ đầu bếp, bà chủ quán và cô phục vụ Giang Tiểu Lệ.

Người đầu bếp, do không đụng chạm đến chiếc cốc của người lái xe nên nghi vấn về anh ta đã được loại trừ, còn việc anh ta tiếp xúc với bơ đậu phộng thì có đầy đủ lý do, bơ đậu phộng nói kiểu gì cũng chỉ là một loại gia vị, ngày thường anh ta cũng có thể đụng chạm vào nó. Như vậy, phạm vi nghi vấn chỉ còn tập trung vào bà chủ quán Ngô Diễm Quyên và cô phục vụ Giang Tiểu Lệ.

Sau khi bàn bạc ngắn gọn, Tiêu Hiểu Bạch quyết định đột ngột thẩm vấn hai người này, đột phá khẩu tập trung vào nguyên nhân gì mà họ tiếp xúc với hộp bơ đậu phộng.

Nhưng lần xét hỏi này, kết quả lại làm cho Tiêu Hiểu Bạch hết sức thất vọng, Ngô Diễm Quyên trả lời rằng, khi mình ăn sủi cảo thì lấy bơ đậu phộng để ăn; Còn Giang Tiểu Lệ thì trả lời là hai ngày trước mình đi lấy bơ đậu phộng mang lên cho khách. Cả hai người trả lời đều rất khẳng định và rất hợp lô gích.

Trong khi dò hỏi mấy cô phục vụ khác và người đầu bếp chính, họ đều chứng thực, thời gian này nhà hàng thường xuyên làm sủi cảo, mà bà chủ đúng là thích ăn bơ đậu phộng, đến việc có thực khách nào yêu cầu Giang Tiểu Lệ đi lấy bơ đậu phộng không thì không có ai để ý, nhưng mấy hôm nay khách ăn sủi cảo rất nhiều, khó bảo đảm có khách gọi hay không.

Suy nghĩ một hồi, Tiêu Hiểu Bạch quyết định đưa Ngô Diễm Quyên và Giang Tiểu Lệ về Cục để tiến hành tiếp tục xét hỏi. Thực ra, Tiêu Hiểu Bạch làm như vậy là đã có cân nhắc, tâm lý con người rất linh hoạt, khi ở trong điều kiện và hoàn cảnh quen thuộc của minh, đặc biệt ở chính nơi ở của mình sẽ có tâm lý kiên định vững vàng, nhưng đến hoàn cảnh và môi trường xa lạ, tâm lý của họ rất dễ dao động, như vậy việc xét hỏi sẽ thuận lợi hơn.

Còn một điểm nữa, xem ra người trong nhà hàng ăn này, chưa hiểu và biết rõ về vụ tai nạn ô tô, lần này đến đây quá vội vàng nên không mang theo các tư liệu về vụ tai nạn như bài viết và ảnh chẳng hạn, có lẽ sau khi về Cục, với những tấm ảnh trưng bày sẽ trở thành đòn tấn công tâm lý đối với họ, đến lúc đó phòng tuyến tâm lý của họ chắc rất nhanh sẽ bị phá vỡ. Nhưng bây giờ chưa phải lúc cho họ biết hậu quả nghiêm trọng của sự kiện này, nếu cho họ biết sớm, đến lúc đó chắc sẽ khó thu được hiệu quả.

Qua hai giờ xe chạy, cuối cùng xe đã vào đến thành phố Thiên Nam, lúc này trời đã sắp tối, hoàng hôn của thành phố Thiên Nam chìm đắm trong không khí đón xuân, đèn lồng màu đỏ rực treo đầy hai bên đường phố, đang lắc lư theo gió.

Về đến Cục, nhóm Tiêu Hiểu Bạch ba người vội đưa hai đồng nghiệp phòng dấu vết trở về xong, không kịp ăn uống gì, lại bắt đầu xét hỏi Ngô Diễm Quyên và Giang Tiểu Lệ.

Trước khi vào thẩm vấn, Tiêu Hiểu Bạch đã chuẩn bị một số bài báo và ảnh liên quan đến tai nạn ô tô, đặc biệt là ảnh của các cháu bé, hy vọng có thể phá vỡ phòng tuyến tâm lý của hai người.

Thực ra đại đa số các hành vi phạm tội đều thực hiện trong lúc manh động nhất thời, rất ít trường hợp giết người một cách lạnh lùng tàn khốc mà lại có thái độ dửng dưng vô tư. Hơn nữa phụ nữ phạm tội, phần nhiều lựa chọn phương pháp đầu độc chứ không dùng thủ đoạn bạo lực bằng vũ khí, cũng bởi vì bản tính tự nhiên của số đông phụ nữ là sợ nhìn thấy máu chảy, còn đầu độc dẫn đến cái chết của đối phương là điều họ có thể tiếp nhận được.

Trước tiên thẩm vấn Giang Tiểu Lệ, Tiêu Hiểu Bạch cho cô ta đọc báo trước, đợi cô ta đọc xong, lại cho đặt những tấm ảnh chụp tại hiện trường xuống trước mặt cô ta. Vừa nhìn thấy ảnh, cô ta liền ôm lấy thùng rác trong phòng liên tục nôn ọe.

Tiêu Hiểu Bạch đợi cô ta nôn ọe xong, lạnh lùng hỏi: “Vụ tai nạn xe ô tô này, nguyên nhân chính là ở người lái xe Daba, trong khi lái xe đã xảy ra hành vi dị ứng nghiêm trọng, sau khi ngạt thở đã dẫn đến hiện tượng không điều khiển được bản thân mà tăng tốc lao hẳn vào xe chở học sinh của trường học. Người lái xe này là Lý Tiến Dân, mà dị ứng của anh ta chính là do có người đổ bơ đậu phộng vào trong cốc trà của anh ta. Đây là vụ tai nạn hết sức thê thảm, hiện nay tôi muốn biết nửa kia của vụ tai nạn, đó là ai đã đổ bơ đậu phộng vào cốc nước của anh ta”.

“Không phải tôi! Tôi chỉ cầm cốc của anh ta đem lên phòng ăn ở phía trước thôi, tôi không đổ bơ đậu phộng vào cốc”. Giang Tiểu Lệ sợ hãi, trả lời.

Giang Tiểu Lệ không giống như nói dối, cô lặp đi lặp lại như bị loạn thần kinh rằng mình chỉ giúp Lý Tiến Dân mang cốc nước từ dưới nhà bếp lên thôi, còn việc tiếp xúc với bơ đậu phộng là do thực khách ăn sủi cảo yêu cầu cô lấy cho họ.

Sau khi đưa Giang Tiểu Lệ đi khỏi, Tiêu Hiểu Bạch xem lại tài liệu một lát, rồi cho người đưa Ngô Diễm Quyên vào phòng xét hỏi.

Lại để cho Ngô Diễm Quyên đọc báo và xem ảnh hiện trường, Tiêu Hiểu Bạch lại thuật lại nguyên nhân vụ tai nạn ô tô, Ngô Diễm Quyên xem ảnh bày trên mặt bàn rồi lộ rõ vẻ đờ đẫn. Khi Tiêu Hiểu Bạch vừa cất tiếng hỏi thì cô ta bịt chặt tai lại rồi thét lên lanh lảnh: “Đừng nói nữa, là tôi làm, đừng nói lại nữa!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.