[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 4 - HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM (Hiệu ứng Hồ điệp)-Chương 20 : Trò đùa trớ trêu




Bốn người bước ra, đưa mắt nhìn nhau, nét mặt đều bối rối, không biết mình đã làm gì sai để cảnh sát phải đến điều tra. Đứng trước mặt họ là Tiêu Hiểu Bạch cũng đang cau mày, bối rối, vì bốn người đối diện đang lúng túng, nhìn thực buồn cười.

Bốn người đó là vợ chồng ông bà chủ quán, và hai cô phục vụ khá xinh xắn. Lẽ thường, cô phục vụ cầm cốc đi rót nước hộ cho khách là việc bình thường, nhưng ông chủ và bà chủ cùng cầm vào chiếc cốc đó lại là điều lạ. Dù người lái xe đáng nể đến thế nào cũng không thể dẫn đến cả ông chủ và bà chủ cùng ra tay phục vụ một việc cỏn con.

Tiêu Hiểu Bạch nhìn bốn người đang lúng túng, anh quay lại bàn bạc với đồng nghiệp, quyết định phải thực hiện tại chỗ việc cách ly và xét hỏi nhanh. Để lại một người trông coi đối tượng, còn lại bốn người chia làm 2 nhóm, mỗi nhóm xét hỏi một đối tượng, đến lượt thứ hai là kết thúc, phải ngăn chặn đối phương không có thời gian để thông cung.

Trong nhà hàng, điều kiện rất kém, phải trưng dụng phòng khách ở tầng trên. Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Tiền đi kiểm tra phòng khách một lượt. Phòng khách ở đây cũng chẳng hơn gì, ngoài một chiếc giường và chiếc ti vi cũ, trong phòng không còn đồ vật gì khác, tường trong phòng khách thậm chí không được trát phẳng, chỉ quét lớp nước vôi đơn giản, trên tường dán đầy tranh bộc lộ sự dung tục, đây đúng là một nhà hàng ăn cung cấp nhu cầu sinh lý thật điển hình, cho dù là cung cấp năng lượng hay tiêu hao năng lượng.

Sau khi kiểm tra trong ngoài phòng khách, cả hai tổ bắt đầu việc xét hỏi. Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Tiền ở cùng tổ, các anh tiến hành xét hỏi ông chủ quán trước.

Chủ quán là một người đầu to, mình béo, mắt cá vàng, khuôn mặt bóng nhẫy, có vẻ rất hồi hộp, nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch ngồi xuống liền nặn ra một nụ cười, móc thuốc từ trong túi ra, vẻ như muốn làm thân.

“Anh muốn làm gì? Bây giờ chúng tôi không đùa với anh! Phải thật thà đấy!”. Lời của tiểu Tiền đánh tan ý định của thằng cha này, y lặng lẽ cất thuốc vào túi, nghiêm túc trở lại.

Tiêu Hiểu Bạch vốn cho rằng lần xét hỏi này phải liên tục và rất lâu, không ngờ thằng cha nhát gan lại khai ra rất nhanh. Theo lời thuật lại của hắn ta, từ sáng đến trưa ngày 22 âm lịch, hắn bận tiếp khách hàng, không có tiếp xúc với lái xe. Đến việc tiếp xúc với chiếc cốc, Tiêu Hiểu Bạch phải dò xét gợi ý nhiều lần, hắn mới nhớ ra là đã kéo một cô phục vụ vào phòng hôn trộm, trong tay cô phục vụ hình như cầm một chiếc cốc, bị hắn giằng ra đặt lên mặt bàn.

Nghe trả lời như vậy, Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Tiền thấy dở khóc dở cười, thằng cha này ghê gớm thật, đang làm ăn, lúc vừa rỗi vẫn không quên ăn vụng, trong lúc vợ đang bận việc ở ngay trước mặt mà hắn cũng không sợ.

Đợi cho đồng nghiệp ở phòng kế bên cùng xét hỏi xong, khi đưa hai người đi xuống, tiểu Tiền nhân đó cho Tiêu Hiểu Bạch biết, những cô gái làm cái nghề này ở các nhà hàng nhỏ, đều phải trải qua như vậy, tức là đều phải qua tay ông chủ, đó là quy tắc ngầm của nghề này, nhưng bà chủ nhà hàng này có vẻ như rất ghen tuông, lại rất cứng rắn, xem ra ông chủ này hình như rất ấm ức.

Nghỉ ngơi một lát, sau khi xem lại khẩu cung, xác định trọng điểm xét hỏi hai người tiếp theo, cả hai tổ tiến hành xét hỏi hai người còn lại.

Thẩm vấn kết thúc, cả 4 người ngồi lại với nhau, tiến hành đối chiếu lại khẩu cung và chỉnh đốn lại toàn bộ việc vừa trải qua.

Sau khi đối chiếu khẩu cung thì biết Lý Tiến Dân trong lúc ăn cơm, có nhờ nhà hàng rót cho anh ta cốc trà nóng để mang đi uống trên đường, lúc đó trong phòng ăn lại không có nước sôi, anh ta liền nhờ cô phục vụ Ngô Xuân Mai giúp anh ta đi lấy nước. Lúc đó, bà chủ quán vừa ở cạnh anh ta liền tiện tay đón lấy cốc nước rồi đưa cho Ngô Xuân Mai.

Ngô Xuân Mai cũng xác nhận điểm này, cô ta nhận cốc từ tay bà chủ quán. Cô ta, chính là cô phục vụ mà ông chủ ăn vụng, thừa nhận khi cầm cốc đến nhà bếp phía sau để lấy nước thì bị ông chủ giật lấy cốc đặt trên mặt kệ bếp, rồi kéo vào phòng, 5 phút sau cô trở ra thì không thấy cốc đâu nữa, cô cũng không để ý mà tiếp tục chuyển thức ăn lên phòng ăn.

Người sau cùng trong 4 người có dấu vân tay trên cốc thuật lại: Khi cô bưng khay vào nhà bếp, thấy chiếc cốc đặt trên kệ bếp thì mang lên giúp anh lái xe thôi.

Nhưng cô ta thuật lại, lúc đó nước đã được rót đầy, cô ta cũng không mở nắp. Còn theo lời kể của Ngô Xuân Mai, cô chưa kịp rót nước đã bị ông chủ kéo vào phòng ăn vụng.

Đến đây nảy sinh một vấn đề, một người nói nước đã được rót vào cốc, người kia lại nói mình chưa rót nước, thế thì người mở cốc rót nước sôi vào là ai?

Cầm vào chiếc cốc có 4 người, đều có lý do hợp tình hợp lý, mà đối với họ, hầu như đều không có thời gian và động cơ gây án, người bị nghi vấn lớn nhất là cô phục vụ Giang Tiểu Lệ, vì cô ta trực tiếp cầm cốc mà không có người chứng minh, nhưng động cơ của Giang Tiểu Lệ ở đâu? Giả dụ cô ta đã rót nước thì việc gì cô ta phải cố ý nói mình chưa rót để dẫn đến việc bị nghi ngờ.

Cả mấy người xem lại biên bản xét hỏi, cảm thấy buồn cười, một chiếc cốc nước chỉ đi được một đoạn đường ngắn từ phòng ăn phía trước tới nhà bếp phía sau thôi, mà đã xảy ra nhiều việc như thế, nói đơn giản nó là một hình ảnh rút gọn về mặt tối của xã hội.

“Mọi người có ý kiến gì không?”. Tiêu Hiểu Bạch cầm biên bản, hỏi mọi người.

“Tôi thấy Giang Tiểu Lệ có nghi vấn lớn nhất, khi xét hỏi tôi nhận ra cô ta rất sợ hãi”. Tiểu Chu suy nghĩ rồi trả lời: “Tôi cảm thấy phải tiến hành thẩm vấn lại cô ta để tìm ra đột phá khẩu”.

“Nhưng động cơ đâu? Cô ta chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ bé, sao lại vô cớ kết thù kết oán với người lái xe Daba, vì sao cô ta phải làm như vậy?”. Tiểu Tiền lập tức nêu ra nghi vấn.

“Cái này thì tôi không biết, có lẽ đó chỉ là trò tinh nghịch thôi! Giống như tôi lúc nhỏ, hay cố ý bỏ hồ tiêu vào cốc nước của người khác, có thể cô ta chỉ là muốn đùa với người lái xe đó thôi, không ngờ lại xảy ra tai nạn”. Tiểu Chu vò đầu vò tai, đưa ra một khả năng.

“Không đúng. Đầu lợn này, cậu chớ quên rằng, khi xét hỏi chúng ta không hề cho họ hay biết tin tức Lý Tiến Dân đã chết, nếu là trò tinh nghịch, đối phương sẽ chẳng cố ý che giấu làm gì”. Tiểu Tiền nói xong, nhìn sang Tiêu Hiểu Bạch, vẻ đắc ý.

“Vụ tai nạn này, báo chí đã đưa tin, mà con người ta trong điều kiện tự bảo vệ sẽ cố tránh những việc có khả năng dẫn đến sai sót, ngay cả trò đùa cũng sẽ giấu kín”. Lời của tiểu Chu càng làm cho Tiêu Hiểu Bạch phải cau mày nhăn trán kỹ hơn.

“Đừng cãi nữa, tiểu Chu nói làm tôi nghĩ đến một vấn đề, nếu họ đã đọc báo, đã biết về vụ án này thì họ có thể thông cung từ trước, làm nhiễu tầm nhìn của chúng ta. Nếu như vậy, vừa rồi chúng ta đã loại trừ ông chủ và Ngô Xuân Mai khỏi diện nghi vấn, bây giờ lại phải đưa vào phạm vi nghi vấn. Vấn đề hiện nay là làm thế nào để phán đoán ai trong số họ đã cho bơ đậu phộng vào trong cốc nước?”.

Lời của Tiêu Hiểu Bạch làm cho trong phòng bỗng trở nên trầm lặng, việc thông cung từ trước, mọi người đều đã từng gặp, có một số người, có thể chỉ vì vài chục đồng hoặc vì một câu nói cũng có thể tạo ra chứng cứ giả. Nếu như vậy, thì bước tiếp theo phải điều tra ra sao?

“Được rồi! Tôi nghĩ ra rồi, vừa rồi chúng ta đã bỏ qua một chỗ!”. Tiểu Lưu của phòng dấu vết nhảy dựng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.