[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 4 - HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM (Hiệu ứng Hồ điệp)-Chương 2 : Kêu khóc vang trời




Phùng Minh Giang là một cảnh sát giao thông già, tuy mới chỉ 30 tuổi, nhưng đã làm cảnh sát giao thông được hơn 10 năm. Hôm nay tuyết rơi nhiều quá, với loại thời tiết này, chính là lúc cảnh sát giao thông phải rất bận rộn.

Thời tiết này, không cần nói cũng biết, tầm nhìn xa kém, nước tuyết trên mặt đường làm giảm ma sát, phanh xe kém hiệu quả, mà số đông lái xe lại thiếu kinh nghiệm chạy xe trong mưa tuyết, nên rất dễ lao vào đuôi xe trước.

Phùng Minh Giang cầm bút đưa lên miệng hà hơi, bắt đầu viết biên bản, hôm nay anh đã phải làm đến vụ thứ 5 rồi.

Hai anh lái xe đã phối hợp rất tốt, dù đã sắp tết, không ai muốn to chuyện. Người Trung Quốc rất coi trọng ngày tết, trong những ngày này việc to có thể biến thành nhỏ, việc nhỏ biến thành không có, đó là biện pháp hay nhất.

“Thế này nhé. Nếu có thể thì bồi thường trước tết đi, nếu bận thì để sau tết bồi thường, hoặc tự thỏa thuận cũng được”. Phùng Minh Giang nói mấy câu.

Hai người lái xe đang bận rộn không trả lời, thực ra hai người này đang muốn tự giàn xếp thì đúng lúc Phùng Minh Giang vừa xử lý xong vụ dính đuôi xe khác đi qua nên tiện thể xử lý luôn.

Đúng lúc này, máy đàm thoại cảnh sát giắt ở thắt lưng Phùng Minh Giang vang lên: “Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, trung tâm chỉ huy gọi, trung tâm chỉ huy gọi, giao lộ đường 1/6 và đường Dương Quang xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, các đơn vị ở gần phải nhanh chóng đến ngay hiện trường duy trì trật tự. Xin nhắc lại, xin nhắc lại, giao lộ đường 1/6 và đường Dương Quang xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, yêu cầu các đơn vị ở gần nhanh chóng đến ngay hiện trường duy trì trật tự. Hết”.

Phùng Minh Giang sửng sốt, trong trí nhớ của anh, trung tâm chỉ huy chưa bao giờ ra thông báo kiểu chính quy thế này, nhìn chung chỉ báo tai nạn ở đâu đó, cần đến ngay xử lý, thông báo kiểu chính quy và khẩn thiết như hôm nay, là lần đầu tiên anh nghe thấy.

Anh vội vàng đội mũ bảo hiểm, nhảy lên xe mô tô, rú còi cảnh sát, lao đến nơi tai nạn, máy đàm thoại ở thắt lưng liên tục vang lên tiếng trả lời của các đồng nghiệp khác.

Tuy đã biết là tai nạn nghiêm trọng, tâm lý đã có sự chuẩn bị, nhưng khi đến nơi, Phùng Minh Giang vẫn không khỏi bàng hoàng trước thảm cảnh tại hiện trường.

Một xe khách đường dài cỡ lớn đâm chéo vào hông xe của trường tiểu học, xe của trường bị đâm văng đi hơn chục mét, lật nghiêng trên đường, thân xe bẹp rí vào một mảng lớn, cửa kính nát vụn toàn bộ, máu bê bết, nhuộm đỏ cả mặt đất trên toàn bộ diện tích xe.

Các cháu bé bị thương la khóc vang trời, còn vài cháu bị văng ra khỏi xe, nằm trên mặt đất đầy tuyết lạnh, tuyết ở dưới thân thể các cháu bị máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng lớn. Phùng Minh Giang biết, các cháu bị văng ra khỏi xe đã là lành ít dữ nhiều.

Xe khách đường dài “Daba” cũng không khá hơn, toàn bộ kính chắn gió trước cũng đã nát vụn, ghế lái và hai hàng ghế trước của hành khách văng ra khỏi xe, nằm lăn lóc trên mặt đất đầy tuyết. Có hai người đầu đầy máu, xem như đã hết thở.

Xe cộ trên đường 1/6 đã bị tắc nghẽn thành hàng dài, rất nhiều lái xe mở cửa nhảy xuống đường, đứng trong mưa tuyết nhìn lên.

Phùng Minh Giang đỗ hẳn xe mô tô, thở một hơi dài, rút ra đàm thoại: “Báo trung tâm chỉ huy, trung tâm chỉ huy, tôi đội 3 đã tới hiện trường, tình hình rất nghiêm trọng, xin chi viện khẩn cấp, xin chi viện khẩn cấp”.

Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi, các đồng nghiệp khác cũng đã tới. Phùng Minh Giang nhìn mặt đất đầy mảnh kính vỡ và máu, trong lòng rúng động. Trời! cái tết này, e rằng rất nhiều người khó qua đây.

Hoa tuyết bay đầy trời, phản chiếu ánh đèn đỏ của xe cảnh sát, trông giống như những cánh hoa anh đào đang bay lả tả.

Khoảng thời gian tiếp theo, đầu óc Phùng Minh Giang tựa như trống rỗng, anh chỉ còn nhớ mình bận rộn cùng đồng nghiệp khác lo phân tán và phân lại luồng xe, dẹp đường cho xe cứu thương và xe chữa cháy tiến vào hiện trường, lo đưa người bị thương lên xe cấp cứu.

Tất cả mọi người đều lao vào công việc, trừ khi cắt cửa xe gào lên gọi lấy dụng cụ, khiêng người bị thương kêu dãn đường, còn tất cả đều trong im lặng. Hiện trường chỉ nghe tiếng phụ nữ và trẻ con kêu khóc, trong đầu óc của Phùng Minh Giang chỉ có một từ __ Tiếng khóc vang trời.

Người bị thương nhiều quá, trung tâm chỉ huy lại phải khẩn cấp điều thêm xe cấp cứu mới chuyển được người bị thương vào bệnh viện, cũng vì người bị thương nhiều quá nên chỉ đưa được những hành khách bị thương nặng và trẻ em lên xe trước, hành khách bị thương nhẹ đều phải ở lại đợi xe cấp cứu đến sau.

Xong những việc ấy, không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, Phùng Minh Giang vê đầu ngón tay, dính nhơm nhớp, đó là do dính vào máu của người bị thương trong lúc lo công việc, nhưng đó cũng chỉ là cảm giác về tâm lý mà thôi, vì tay đã tê dại từ lâu rồi, cơ bản không còn chút cảm giác nào, cái lạnh cóng trong gió lạnh đã làm tay mình lạnh như khúc gỗ vậy.

Xe Daba rõ ràng xuất phát từ thành phố nào đó ở miền nam, vì đại đa số hành khách đều mặc quần áo rét của miền nam, không đủ ấm như quần áo của người ở phương bắc.

Số người bị thương nhẹ ở lại ngồi trên ghế và đệm do người dân ở gần đó đem lại, rất nhiều người tốt bụng đã dựng ô che cỡ lớn, khoác đại y cho họ.

Tất cả người bị thương đều có nét đờ đẫn, họ đã phải trải qua sự việc kinh hoàng, giờ đây run cầm cập trong gió lạnh, không biết là do lạnh hay do sợ hãi.

Phùng Minh Giang đi đến 2 chiếc xe tai nạn, anh nghĩ đi kiểm tra một lượt xem có còn người bị thương cần giải cứu hay không.

Cả một mảng lớn cửa xe Daba đã bị cán bộ chiến sĩ đội phòng cháy cắt bỏ, vì bị đâm va mạnh, cửa xe hoàn toàn méo mó, không thể mở được, nên vừa rồi để cứu nạn, đội phòng cháy đã phải dùng dụng cụ trực tiếp cắt rời cửa xe, cánh cửa đã bị vứt sang bên đường.

Phùng Minh Giang bước lên trên xe, đồ vật ngổn ngang, hoa quả như táo, cam quýt, chuối đầy cả sàn xe, đồ ăn vặt dính máu rải rác khắp nơi. Mùi xăng dầu và mùi tanh của máu xông lên nồng nặc, kèm theo đó còn có cả mùi chân thối, đặc trưng của xe khách đường dài.

Hành lý trên xe cũng tung tóe, bao lớn túi nhỏ dồn đống trên sàn và lối đi. Vừa rồi có người muốn lên lấy đồ đã bị Phùng Minh Giang ngăn lại, việc trộm cắp cướp giật lúc tai nạn xe không phải lần đầu anh thấy. Cho nên, khi sự cố chưa xử lý xong, không ai được phép động đến hành lý.

Phùng Minh Giang nhìn khắp một lượt, anh thấy trên sàn xe tại hàng ghế sau hình như thò ra một bàn chân.

“Có ai không?”. Anh gào to, nhưng không có tiếng trả lời.

Anh tiến vào, thì ra là một cô gái khoảng 18,19 tuổi, ăn mặc rất mỏng manh, người cuộn tròn trên mặt đất ở hàng ghế sau, xem ra đã chết từ lâu rồi.

Ôi! Lại một sinh mạng chết tươi. Phùng Minh Giang ngồi xổm, cúi người xuống thấp để nhìn cho kỹ hơn.

Đột nhiên, phát hiện ra vấn đề gì đó, anh vội vàng rút đàm thoại: “Báo trung tâm chỉ huy, trung tâm chỉ huy, hiện trường tai nạn phát hiện một xác chết phụ nữ, chưa rõ nguyên nhân tử vong, xin cảnh sát hình sự vào cuộc, xin cảnh sát hình sự vào cuộc".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.