“Tất cả mọi chỗ trên xe cậu tìm hết rồi chứ, dưới gầm ghế tìm chưa?”. Phùng Minh Giang thấy Tiêu Hiểu Bạch buồn phiền, không kể đến chiếc lưng của mình cần được nghỉ nữa, vội nhảy lên xe, cong lưng giúp tìm kiếm.
“Không có, những chỗ này tôi đã tìm khắp lượt rồi, dưới gầm ghế, các ngóc ngách đều đã tìm cả, không thấy cốc bảo ôn inox, cốc vỏ nhựa lại thấy mấy chiếc”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nói vừa chổng mông tiếp tục lục tìm.
Lần này, cả hai người tìm rất kỹ từ đầu đến cuối xe, nhưng vẫn không thấy vật cần tìm.
Đứng thẳng dậy, cả hai đều ngây ra, không tìm thấy cốc là không thể xác định trong cốc có bơ đậu phộng hay không, vụ án chỉ có thể là vụ án treo không hồi kết.
“Thôi, không phải quá vất vả nữa, đây không phải lỗi ở cậu, cậu đã cố hết sức rồi”. Phùng Minh Giang thấy Tiêu Hiểu Bạch nhăn nhó vẻ khổ sở, vỗ vỗ vào vai anh an ủi.
“Nếu tôi sớm hơn một chút thu thập tất cả chứng cứ lại thì hay biết mấy, lẽ ra tại hiện trường vụ tai nạn ngay lúc đó phải thu lại hết các vật trên xe mới đúng chứ”. Tiêu Hiểu Bạch tỏ ra rất hối tiếc.
“Đừng ngốc nghếch thế, hiện trường lúc đó ngập tràn đủ loại linh tinh và kính vỡ tung tóe, cậu thu thập được hết à? Với lại lúc đó chỉ là tai nạn giao thông, chưa ai biết đó là vụ án hình sự! Nếu không phát hiện xác chết cô gái trên xe thì các cậu đâu phải nhảy vào cuộc. Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, việc đã qua thì để nó qua đi thôi”. Phùng Minh Giang đẩy Tiêu Hiểu Bạch cùng xuống xe.
“Đúng rồi! Chúng ta chưa tìm kiếm trên xe của trường học!”. Tiêu Hiểu Bạch bỗng xúc động hẳn lên: “Có thể chiếc cốc bảo ôn đó văng sang xe của trường học cũng nên”.
“Đừng ngốc nữa! Xe của trường học bị xe Daba đâm vào bên hông, dãy cửa của nó cao hơn đầu xe Daba khá nhiều, sao có thể văng sang được”.
“Đi! Đi xem đã, có thể nó ở trên xe ấy thật”. Chủ ý của Tiêu Hiểu Bạch đã rất kiên định, nếu không tận mắt kiểm tra, quyết không bỏ qua cơ hội tìm được manh mối, dù rất nhỏ nhoi.
Cũng giống như xe Daba, bên trong xe trường học cũng rất thảm hại, toàn bộ kính phía bên trái xe đã bị nát vụn, trong hai ngày tuyết rơi, trên các hàng ghế bên trái đã phủ cả một lớp tuyết dày, chỉ có khoảng một nửa số ghế bên phải là không bị tuyết phủ. Tuy trong xe có khoảng một nửa xe bị tuyết che phủ, nhưng những dấu máu dính trên các mảnh kính vỡ, những vũng máu trên sàn xe vẫn dễ dàng nhận ra, trên sàn xe còn cặp sách, ba lô, đồ chơi, sách vở, giấy bút vẫn còn bừa bộn.
Tiêu Hiểu Bạch đứng trong xe, anh lặng đi rất lâu. Anh như nhìn thấy các cháu bé ngồi trong xe tay cầm thông báo kết quả học tập, vui vẻ cười nói nô đùa, chính lúc ấy thần chết ập đến, trong xe biến thành địa ngục, các cháu gục xuống vũng máu, tiếng khóc vang trời.
Từ từ tiến phía trước, Tiêu Hiểu Bạch dừng bước trước một tờ giấy gấp vuông vắn, anh cúi xuống, nhặt lên tờ giấy này. Đó là bản thông báo kết quả học tập, Tiêu Hiểu Bạch nhẹ nhàng thổi rơi tuyết bám trên đó rồi mở ra xem.
Bản thông báo kết quả học tập là của cháu bé tên là Thẩm Húc Dương, học lớp 3 tiểu học, trên thông báo có 10 môn học, trừ môn ngữ văn 82 điểm, tất cả các môn còn lại đều trên 90 điểm, xem ra đây là thành tích học tập của một cháu bé rất chịu khó và rõ ràng có rất nhiều triển vọng.
Nếu không có vụ tai nạn thì bản thành tích này chắc chắn sẽ đem lại cho cả gia đình và cháu bé một nguồn vui đón tết. Nhưng, hiện nay tất cả đã thay đổi, vì quá nửa tờ giấy này đã nhuộm đỏ máu tươi. Tiêu Hiểu Bạch không biết cháu bé Thẩm Húc Dương này, hiện nay còn sống hay đã chết theo tai nạn, tự đáy lòng anh thầm mong cháu thuộc vào loại trên.
Cẩn thận gấp lại tờ thông báo, Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ rồi đút vào túi áo trên của mình, thở dài nặng nề, cúi người xuống, anh bắt đầu tìm kiếm chiếc cốc bảo ôn trên xe.
Vì bị xe Daba đâm lật nghiêng, nên phần lớn đồ đạc trên xe đều bị dồn sang bên phải xe. Tiêu Hiểu Bạch lật tìm trong từng hàng ghế, đến hàng ghế thứ 5, dưới gầm ghế ngồi, sau khi lật chiếc ba lô sách, một chiếc cốc bảo ôn inox có dính một ít máu hiện ra trước mắt anh.
Rút ra túi vật chứng, anh nhẹ nhàng và thận trọng xếp cốc bảo ôn inox vào trong, xong việc đó anh đứng dậy, nhẩm tính mình đã tìm được vật cần tìm, bận rộn vài tiếng đồng hồ thực không vô ích.
Theo lẽ thường, chiếc cốc bảo ôn này phải là của người lái xe Daba, vì các cháu bé chẳng cần dùng cốc, còn người lái xe của trường học nếu có dùng thì phải ở phía trên đầu xe chứ không phải ở đoạn giữa xe.
Bước tiếp theo phải làm là phòng dấu vết phải lấy được dấu vân tay trên cốc, đối chiếu với dấu vân tay của người lái xe Daba, nếu trùng hợp mới xác định được đó là cốc của người lái xe Daba.
Nước ở trong cốc cũng phải làm xét nghiệm, nếu trong đó có bơ đậu phộng, thì người cầm vào chiếc cốc này sẽ là nghi phạm gây án.
Thu xếp dụng cụ xong, Tiêu Hiểu Bạch cám ơn Phùng Minh Giang, lái xe trở về. Trên đường đi, anh gọi cho tiểu Chu và tiểu Tiền, báo cho họ điều tra xong manh mối ở bệnh viện phải khẩn trương trở về, vì các anh phải nhanh chóng đến thị trấn xa nhất ở phía nam thành phố Thiên Nam, đến quán ăn mà xe Daba dừng lại ăn cơm để truy tìm manh mối, nếu không có gì thay đổi lớn thì các anh cần phải thu thập dấu vân tay của rất nhiều người, hôm nay chắc chắn phải làm thêm giờ.
Về đến Cục, Tiêu Hiểu Bạch đem chiếc cốc giao cho Phòng dấu vết, tiện đường anh cũng rẽ vào Phòng xét nghiệm, nhận về chai dung môi cyanide, đã có báo cáo kết luận xét nghiệm, hoàn toàn giống như suy đoán của Tiêu Hiểu Bạch, chất trong chai là dùng để hòa tan vàng, như vậy về cơ bản đã xác định vị hành khách mang theo chai cyanide chính là để phân kim vàng chứ không còn mục đích nào khác.
Việc lấy dấu vân tay và đối chiếu có kết quả rất nhanh, trên bề mặt cốc bảo ôn inox có dấu vân tay của năm người. So sánh với dấu vân tay ở thi thể người lái xe Daba thì trên cốc có dấu vân tay của anh ta, bốn dấu vân tay còn lại đều thuộc về người xa lạ chưa biết rõ danh tính, đồng thời xác định rõ nó không phải của cảnh sát giao thông, cảnh sát phòng chữa cháy và nhân viên y tế tham gia cứu hộ tại hiện trường.
Bốn dấu vân tay đó được xác định có một là của đàn ông, ba dấu còn lại tạm xác định của phụ nữ. Dấu vân tay của đàn ông là loại to thô, vân tay hiện rõ ở cuối đốt có dấu chai tay. Ba dấu vân tay còn lại đều xuất hiện đứt đoạn ngang – Cơ thể phụ nữ mềm yếu, dấu vân tay rất dễ đứt đoạn theo chiều ngang, việc này cũng thường xuất hiện ở người có thể trạng béo, hoặc ở những người đàn ông làm công chức lâu dài, nhưng vân tay của đàn ông béo tương đối to thô, còn số vân tay này đều là nhỏ, mảnh, khả năng của phụ nữ là rất lớn.
Nhìn bốn dấu vân tay của người xa lạ, Tiêu Hiểu Bạch rơi vào trầm tư, chiếc cốc của người lái xe Daba sao có nhiều người đụng chạm vào đến thế, mà có tới những ba người phụ nữ? Phải điều tra thế nào đây?