Khí quản của người chết có trạng thái sưng to khác thường, màu đỏ tươi, có dấu hiệu phù nề. Tiêu Hiểu Bạch nhìn kỹ, cảm giác như có nước sôi dội vào.
“Đây có phải là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của anh ta không”. Tiêu Hiểu Bạch ngẩng đầu nhìn anh Lý.
“Nguyên nhân trực tiếp là gãy đốt sống cổ. Anh ta bị văng ra khỏi xe Daba, đầu vập xuống đường, gãy luôn đốt sống cổ. Nhưng, nếu không có tai nạn xe anh ta cũng không thể sống nổi vì cổ họng sưng to khác thường, khí quản co thắt, lấp kín đường vào của không khí, tạo nên việc ngạt thở trầm trọng, cơ bản không hít được không khí vào, chỉ trong thời gian ngắn cũng sẽ ngạt thở mà chết. Thằng cha này thật xúi quẩy, đúng là đại hạn, hai lá bùa đòi mạng, làm sao mà sống nổi”. Anh Lý lắc đầu, vẻ hối tiếc.
“Là cái gì dẫn đến nguyên nhân ấy? Khí quản của anh ta tại sao lại sưng to khác thường? Tại sao trông giống như bị trần qua nước sôi vậy”. Tiêu Hiểu Bạch chỉ vào khí quản của người chết hỏi.
“Nào, đỡ một tay, lật nghiêng lên, nhìn sau lưng nó nhé”. Anh Lý nói, anh khép lồng ngực và ổ bụng của người chết lại, dùng khăn chặn lên: “Nhẹ nhàng thôi, hơi lật lên một chút là nhìn thấy ngay”.
Tiêu Hiểu Bạch xỏ găng cùng đồng nghiệp nhẹ nhàng bám vào vai và mông bên phải của người chết, lật thi thể thành tư thế nghiêng.
“Nhìn thấy chưa?”. Anh Lý vẫn lấy tay chặn vết mổ, hỏi Tiêu Hiểu Bạch.
Trên tấm lưng của người chết, giống như bị lửa đốt, cả một mảng đỏ tươi, lại đầy những vết bỏng rộp lên, hầu hết đã bị vỡ, lớp da xung quanh vết bỏng đầy những lỗ nhỏ, lỗ chỗ như tổ ong màu đỏ tươi. Tuy Tiêu Hiểu Bạch đã từng nhìn nhiều xác chết, nhưng thấy lớp da như bị luộc này vẫn có cảm giác buồn nôn.
Ba người lại hợp sức lật lại xác chết về tư thế cũ, Tiêu Hiểu Bạch thở dài: “Lớp da trên lưng anh ta là sao vậy, nó quan hệ gì tới cái chết của anh ta?”.
“Đây là triệu chứng của bệnh dị ứng nghiêm trọng, cổ họng bị co thắt lại gây nên ngạt thở và co giật. Đây là người mắc chứng dị ứng nghiêm trọng, tôi thật không dám tin tại sao anh ta lại được lái xe Daba, nghe nói, người mắc chứng dị ứng nghiêm trọng loại này không được phép làm nghề lái xe”. Anh Lý nói rồi tiếp tục công việc kiểm tra nội tạng.
“Nguồn dị ứng là gì? Dị ứng mà nghiêm trọng đến thế sao? Tôi nghe nói có rất nhiểu loại dị ứng, nhưng chưa thấy dị ứng nào dẫn đến chết người”.
“Cậu nói đó là dị ứng nhẹ, dị ứng nhẹ chỉ dẫn đến các triệu chứng phù nề và ngứa ngáy ngoài da, đau đầu nhẹ, loại dị ứng này không có gì nguy hiểm. Nhưng dị ứng nghiêm trọng lại làm cho người bệnh mất hết ý thức, huyết áp giảm tột đỉnh, cổ họng sưng to dẫn đến ngạt thở mà chết”. Anh Lý vừa nói vừa rút ra bộ gan: “Gan sưng to khác thường, nhìn chẳng khác gì xơ gan cổ chướng, thằng cha lái xe này đúng là đã hết số”.
“Thế nguồn dị ứng? Nguồn dị ứng là gì? Anh ta tiếp xúc với nó ra sao?”. Tiêu Hiểu Bạch cắt ngang lời anh Lý, anh quan tâm hơn cả là người lái xe tiếp xúc với nguồn dị ứng như thế nào khi đang lái xe.
Nhìn chung, người mắc chứng dị ứng đều biết mình bị dị ứng với cái gì, nên thường cố tránh xa vật có thể gây dị ứng cho mình, người lái xe này không thể vô ý đến mức độ không chú ý đến điểm này.
“Điều này thì tôi cũng không biết. Nguồn dị ứng không thể đoán bừa, tùy từng người sẽ có những vật chất gây dị ứng khác nhau, có dị ứng do thuốc, như penixilin chẳng hạn; Có dị ứng do thực phẩm như tôm hùm, cua biển, đào khỉ mặt đỏ ... vân vân. Tôi đã từng gặp một trường hợp dị ứng rất kỳ lạ, đó là một đứa trẻ, nó dị ứng với loại canh có gốc bột mì, nhưng với bánh bao và mỳ sợi lại chẳng hề dị ứng. Nhưng đó chỉ ở thể nhẹ chỉ gây ngứa ngáy và từng đám da sưng lên mà thôi”.
“Nào, giúp một tay, kéo phần bụng của hắn ra, tôi cắt dạ dày để tìm xem có chất cặn của loại thực phẩm nào gây dị ứng không”. Anh Lý phân công.
Tiêu Hiểu Bạch vừa dùng tay kéo ổ bụng đã mở, anh Lý liền cắt rời dạ dày của người chết, dùng tay đỡ hai đầu của dạ dày mang ra, anh đổ tất cả phần vật chất trong dạ dày vào một chiếc chậu nhựa trong suốt đã chuẩn bị trước đặt trên bàn mổ.
Anh Lý bê chiếc chậu, lắc đảo một lát, sau đó dùng lưới lọc vớt từ trong chậu lên một lần, nhìn rất lâu, nhăn trán không nói gì.
“Anh có phát hiện được gì không?”. Tiêu Hiểu Bạch ghé vào, mùi chua từ trong chậu làm anh thấy rất khó chịu.
Anh Lý dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hiểu Bạch, nói: “Cậu ta dị ứng với cái gì, tạm thời tôi chưa thể cho cậu biết được. Nhưng tôi đã kiểm tra thức ăn trong dạ dày, không phát hiện thấy có nguồn dị ứng như nói ở trên. Nguồn dị ứng người này tiếp xúc chắc không phải là thực phẩm, vì quan sát từ mức độ tiêu hóa thức ăn trong dạ dày đã qua ít nhất 3 tiếng đồng hồ, mà chu kỳ gây ra dị ứng nghiêm trọng, không thể lâu như thế được. Chu kỳ hiệu quả của dị ứng nghiêm trọng chỉ có trong vài phút đến dài nhất là một giờ. Cậu ta bị thế này phải là loại gây dị ứng nghiêm trọng có chu kỳ phát tác cực ngắn.
“Dị ứng nghiêm trọng chỉ xảy ra trong thời gian rất ngắn? Thế tức là khả năng chỉ xảy ra trước khi anh ta co giật vài phút hoặc hơn chục phút? Anh ta có đủ thời gian đạp phanh xe?”. Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ, ở đây còn có điều gì đó sai sót.
“Thời gian dị ứng nghiêm trọng có lúc còn ngắn hơn, có thể chỉ xảy ra trong vài chục giây. Hoặc là bản thân cậu ta không hay biết thì đã đến lúc cơ thể không điều khiển được nữa. Tôi đã từng nghe người bệnh mắc chứng dị ứng về da thuật lại, bản thân không nhận ra, đến khi da phù nề rồi mới cảm thấy ngứa ngáy, lúc đầu là cảm giác tê bì toàn thân”. Anh Lý nói.
“Như vậy thì có những người bệnh kiểu này chết mà không biết mình chết vì đâu à ?”.
“Phải, có rất nhiều trường hợp người chết do dị ứng, cơ bản không biết mình đã tiếp xúc với nguồn dị ứng từ khi nào, đến khi họ nhận ra thì đã hết phương cầu cứu. Đối với những người này, hiệu quả nhất là phải tự cứu mình, là luôn mang theo người bút tiêm hormone kích thích tuyến thượng thận, nhưng ở Trung Quốc việc này lại không đủ điều kiện. Rất ít người bệnh biết nên mang theo loại bút kích thích này, mà lại thấy rất ít nơi bán”.
Rời khỏi phòng giải phẫu, trên đường Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi với anh Lý. Hành vi co giật của người lái xe Daba là do dị ứng nghiêm trọng, nhưng cái chết của anh ta lại là chết do tai nạn xe, chẳng lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ?
Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy trong này có gì đó rất lạ, người bệnh với chứng dị ứng nghiêm trọng, sẽ luôn tránh tiếp xúc với nguồn gây dị ứng, anh chàng lái xe Daba này cũng phải chủ động tránh xa nguồn gây dị ứng cho anh ta chứ.
Tiêu Hiểu Bạch nảy ra một suy đoán rất không hay: Nếu có người biết người lái xe Daba này mắc chứng dị ứng, cố ý giấu anh ta tạo ra việc anh ta phải tiếp xúc với nguồn dị ứng, thì, đây là sự kiện mưu sát, mà kèm theo đó là một vụ tai nạn giao thông thảm khốc.
Việc tiếp theo, là phải tìm kiếm bệnh án của người lái xe Daba, phải tìm ra anh ta dị ứng với cái gì, phải tìm ra anh ta tiếp xúc với nguồn dị ứng khi nào.