Suy nghĩ một lát, Tiêu Hiểu Bạch quyết định chuyển cả chai dung dịch này sang phòng kiểm nghiệm chất độc, vì mình không có chuyên môn, nên để chuyên môn xử lý sẽ tốt hơn, hơn nữa họ còn có thể cung cấp thêm manh mối cho mình.
Khi quyết định xử lý việc này, tiểu Chu và tiểu Tiền không thống nhất ý kiến với anh, nói thế nào họ cũng không cho anh đụng chạm vào cái chai ấy nữa, cuối cùng anh phải để tiểu Tiền đóng lại nút chai, trực tiếp mang sang phòng kiểm nghiệm độc chất.
Tiêu Hiểu Bạch muốn tiểu Chu sang thư viện mượn cuốn sách về chất độc cyanide, còn mình sẽ kiểm tra lại quần áo và đồ dùng của vị khách này, tiểu Chu dứt khoát không chịu, nhất định kéo anh cùng đi mượn sách, nói rằng quay lại sẽ cùng kiểm tra.
Lý do tiểu Chu nêu ra rất đơn giản: “Anh đã hít phải cyanide, nếu một mình kiểm tra lại hít phải nữa thì làm sao? Sau này nếu có việc liên quan phải kiểm tra cyanide thì dứt khoát phải có thêm một người nữa cùng làm”. Thái độ kiên quyết của tiểu Chu và tiểu Tiền làm anh rất cảm động, gật đầu, ngoan ngoãn đi theo tiểu Chu sang thư viện.
Từ thư viện ra, Tiêu Hiểu Bạch tay cầm sách, vừa đi vừa đọc. Anh đang tìm mục các dấu hiệu trúng độc cyanide khi khám nghiệm tử thi.
Trúng độc cyanide, trong máu hình thành chất Hematin, máu và cơ bắp đều hiển hiện màu đỏ tươi. Người chết nhanh, các bộ phận trên cơ thể đều biểu hiện rõ nét đặc trưng của ngạt thở. Trúng độc do ăn uống thì các bộ phận trong hệ tiêu hóa đều xung huyết, phù nề, niêm mạc dạ dày và tá tràng xung huyết, mủn nát, hoại tử; trong dạ dày và ổ bụng sẽ có mùi hạnh nhân đắng. Người chết do trúng độc hít phải cyanide thì đại não, hải mã, thể vân, vùng đệm đều xung huyết phù nề, tế bào thần kinh đệm thoái hóa hoại tử; các tế bào thần kinh vùng đệm kích thích lên hệ thống nhu mô của tim, gan, thận đều sưng tấy.
Tiêu Hiểu Bạch đọc một đoạn, rồi anh nhớ lại: Trên thi thể người lái xe Daba không có những vết ban đỏ. Nhưng cũng chưa hẳn, vì thi thể chưa được giải phẫu, quần áo của người chết cũng chưa lột bỏ, mình cũng mới chỉ nhìn qua khuôn mặt, mà thi thể lại có vết va đập đổ máu tươi do vụ tai nạn xe gây nên, có lẽ việc phán đoán còn bị nhiễu.
“Anh Tiêu, đồng nghiệp bên phòng kiểm nghiệm báo, hiện nay họ đang bận làm xét nghiệm chất độc chúng ta đưa tới lần trước, chai chất lỏng kia họ sẽ làm sau”.
“Ừ, biết rồi, tôi đang chuẩn bị xem lại số vật dụng của vị hành khách kia, đợi lát nữa, chúng ta cùng đi xem thi thể của người lái xe”. Nghĩ một lát Tiêu Hiểu Bạch lại nói thêm: “Lúc đó phải mời anh Lý cùng đi, là pháp y giỏi, anh ấy có nhiều kinh nghiệm”.
Kiểm tra lại một lượt nữa quần áo và vật dụng mang theo người của vị hành khách kia, kết quả không khác gì lần trước, không phát hiện được bất cứ điểm khả nghi nào. Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy rất lạ, lẽ thường, chẳng ai lại mang theo một chai chất cực độc theo người? có khác gì đùa với thần chết.
“Người này ăn mặc chẳng ra gì! Sao lại có nhiều các của người hành nghề trang sức hạng sang thế này nhỉ”. Tiểu Tiền đứng bên cạnh đang xem từng tấm các, nét mặt lộ đầy vẻ bối rối.
Tiêu Hiểu Bạch nghe lời của tiểu Tiền, liền sững lại, rồi vội vàng mở quyển sách vừa mượn về từ thư viện, cúi người lật xem rất lâu, rồi đứng thẳng người lên nói: “Tôi biết rồi, thì ra là thế”.
“Anh biết cái gì vậy?”. Tiểu Tiền hỏi vẻ bỡ ngỡ.
“Người này, mang theo chai cyanide trên người là dùng để hòa tan chất muối trong hợp chất vàng, là một phương pháp tinh chế vàng, hay gọi là phân kim. Anh ta có nhiều các của những người hành nghề châu báu đại khái là vì vậy. Anh ta là người rửa vàng hoặc nghề liên quan đến vàng”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong, tay chống cằm tiếp tục suy nghĩ.
“Tôi biết nguyên nhân xe bị tai nạn rồi, hắn mang chai dung dịch cyanide, khi tiếp xúc với người lái xe, chất cyanide rò rỉ, làm cho lái xe trúng độc, sinh ra ngạt thở, từ đó dẫn đến co giật và tai nạn xảy ra. Là như vậy, phải không, anh Tiêu?”. Tiều Tiền đón lời Tiêu Hiểu Bạch và bắt đầu suy đoán.
“Không đúng! Chỗ này có vấn đề!”. Tiêu Hiểu Bạch cau mày, suy nghĩ.
“Chỗ nào không đúng?”
“Giả dụ là do cyanide rò rỉ, người chết đầu tiên phải chính là người hành khách ấy. Vì dù hít phải hay dung dịch thẩm lậu thì cơ thể anh ta vẫn tiếp xúc trực tiếp với cái chai ấy, làm sao mà người lái xe lại chết trước được. Nếu chết do chất độc, anh ta phải là người chết đầu tiên mới đúng”.
“Liệu có phải do nguyên nhân nghề nghiệp, thường xuyên tiếp xúc với cyanide, cơ thể đã sản sinh ra kháng thể? Hoặc thích ứng với môi trường có cyanide không? Tôi đã từng đọc một tài liệu, trong đó nói rằng công nhân trong nhà máy hóa chất có sức đề kháng với độc chất mạnh hơn người bình thường rất nhiều”. Tiểu Tiền đúng là người hiểu biết khá nhiều.
“Điều này tôi chẳng nói được gì. Đi thôi, chúng ta đi kiểm tra thi thể người lái xe Daba trước đã, gọi anh Lý đi cùng đi”.
Tới nhà xác, anh Lý kéo quần áo của người chết lên, kiểm tra tỷ mỉ lồng ngực và cánh tay, sau đó kéo xuống, anh lắc đầu nói: “Người lái xe này không có dấu hiệu trúng độc cyanide. Nếu trúng độc loại này trên thi thể phải có dấu ban màu đỏ tươi, nhưng trên bề mặt da của anh ta không thấy xuất hiện”.
“Tôi cũng cho rằng như vậy, vì nếu là cyanide rò rỉ, người chết trước tiên phải là vị hành khách kia, chứ không phải người lái xe có tiếp xúc với anh ta. Xem ra, hiện tượng co giật của người lái xe là nguyên nhân khác rồi”. Tiêu Hiểu Bạch nhăn trán, buồn rầu nói.
“Nếu như thế, bây giờ chúng ta lại phải bắt đầu từ đâu?”. Tiểu Tiền vừa nghe đã tỏ ra buồn bã, sắp tết rồi, không ai muốn bầu bạn với xác chết.
Sau câu nói của tiểu Tiển, tất cả im lặng, Tiêu Hiểu Bạch nhất thời chưa biết trả lời ra sao.
“Tiểu Tiêu, với kinh nghiệm nhiều năm hợp tác với cảnh sát hình sự, tôi kiến nghị với các cậu hai điểm: Thứ nhất, hãy quay trở lại điểm xuất phát, tìm nghi vấn qua các chi tiết nhỏ nhất, các cậu nhất định đã bỏ qua điều gì đó; Thứ hai, hãy mở rộng thêm cách nghĩ, không nên quy kết lái xe chết là do trúng độc hay bệnh lý. Điểm này tôi không thể giúp được các cậu, đợi khi vụ án này chuyển thành án hình sự, tôi lập tức sẽ giải phẫu và hết lòng cung cấp cho cậu những thông tin mới”. Anh Lý là bác sĩ pháp y đã nhiểu năm, kinh nghiệm rất phong phú.
“Điểm xuất phát ... điểm xuất phát ... chúng tôi phát hiện ra hành vi khác thường của người lái là do xem ghi hình, vậy chúng tôi phải xem lại ghi hình hay sao? Chưa chắc đã tìm ra manh mối khác”. Tiêu Hiểu Bạch trầm ngâm, buột miệng như nói với chính mình.
“Đó là việc của các cậu, tôi không thể quyết định được, chỉ là ý kiến riêng nói với các cậu thôi”. Anh Lý cười, vỗ vỗ lên vai Tiêu Hiều Bạch.
Quay vào trong Cục, Tiêu Hiểu Bạch vừa định mở máy tính xem lại ghi hình thì tiểu Lưu ở khoa xét nghiệm đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Tiêu, mẫu máu lần trước các cậu đưa đến xét nghiệm đã có kết quả rồi đây”.