[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 4 - HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM (Hiệu ứng Hồ điệp)-Chương 11 : Dấu vết Cyanide




Khi Tiêu Hiểu Bạch cho Dương Siêu biết về kết quả giám định, cậu ta chỉ biết khóc như mưa, không nói nổi một lời. Tiêu Hiểu Bạch an ủi vài câu. Rồi đi khỏi.

Nhưng thực sự đối với Tiêu Hiểu Bạch, vụ án này anh không thể biết việc lượng hình ra sao. Dương Siêu đập lên đầu cô gái cũng chỉ là một trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô ta. Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của cô ta chính là thân nhiệt quá thấp. Vụ án này, cuối cùng liệu có trở thành tranh chấp dân sự hay không?

Quyết định chuyển vụ tai nạn xe sang án hình sự tạm thời chưa được phê duyệt, sắp tết, các vị đầu não trong Cục đều bận vào họp hành, thăm nom chúc tết, việc chắc ngày mai mới có kết quả. Báo cáo giám định chất độc trong máu cũng chưa có, mọi việc đến lúc này đều không có đầu dây mối rợ nào.

Tiêu Hiểu Bạch đứng trong một góc ngoặt tại tầng 1 của bệnh viện, anh bấm điện thoại, anh bỗng nhiên rất muốn nói chuyện với người nhà.

Nhà anh ở một thôn nhỏ của vùng núi hẻo lánh, cả thôn chỉ có một máy điện thoại đặt trong nhà trưởng thôn, nhưng, khi anh viết thư, vẫn thông báo cho bố mẹ biết số điện thoại của anh, anh nói với bố mẹ rằng, khi nào nhớ anh thì gọi anh theo số ấy, anh sẽ gọi về nói chuyện với bố mẹ.

Bố mẹ anh vì không ưa thói tác oai tác quái trong thôn của trưởng thôn, quan hệ với anh ta rất kém nên cũng chẳng đến đó để gọi cho anh, anh từng nói trong nhà phải lắp máy điện thoại, nhưng các cụ tiếc tiền, mỗi tháng mất mấy chục đồng tiền thuê bao nên chưa lắp.

Bỗng dưng tối hôm qua, anh nhận được một cuộc điện thoại, là mẹ anh gọi tới, mẹ nói thời gian này toàn gặp ác mộng, đã lâu không gặp con, nên toàn mơ gặp con trai, mẹ bàn với bố, đã lắp số điện thoại này.

“A lô, ai đấy?”. Mẹ khổ cực cả đời, nhà nghèo, tuy mấy năm nay cũng đã khá lên nhiều, nhưng mẹ vẫn tằn tiện lắm, để giảm chút tiền bà không lắp máy điện thoại, nên mới nói điện thoại theo kiểu ấy.

“Mẹ, con đây”. Vừa nói được vậy, Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy như có gì chặn ngang cổ họng, không nói ra lời.

“Ái chà, là bê con à! Mẹ đang chiên thịt viên, hôm nay là tết Ông Táo mà. Mẹ goi bố con nói chuyện với con nhé, trong nồi vẫn đang chiên, sợ hỏng mất. Ông ơi, ông nghe điện thoại, bê con nhà mình gọi về này ...”. Bên kia đầu dây, mẹ đặt điện thoại xuống, vội vã chạy đi.

“Ôi, bê con, đã ăn cơm chưa?”. Câu đầu tiên của bố làm Tiêu Hiểu Bạch suýt bật cười: Sao mà bố cứ mở miệng là nói câu này, hình như ngoài việc hỏi ăn cơm, ông chẳng còn gì để nói nữa.

“Bố! Con nhớ nhà. Con ở đây một mình, con thấy mệt mỏi quá”. Nói xong câu nói, Tiêu Hiểu Bạch không ngăn nổi xúc động, nước mắt vòng quanh.

“Làm cảnh sát, ăn bát cơm ấy, là cái mệnh rồi con ạ. Qua tết, bớt bận rộn, con xin nghỉ vài ngày về với bố mẹ, mẹ toàn nhắc đến con, suốt ngày lo lắng, nửa năm nay gầy đi rất nhiều ”.

“Vâng, con biết rồi, qua tết, lúc không bận việc, con sẽ về nhà một chuyến”. Tiêu Hiểu Bạch hứa với bố như vậy.

“Thôi, bố cúp máy đây, con phải chú ý an toàn, phải tự chăm sóc mình, đón tết ở đó hãy mua nhiều đồ ăn ngon nhé”. Bố nói được vài câu, liền cúp máy.

Thực ra Tiêu Hiểu Bạch biết rất rõ, bố anh rất nhớ anh, ông sợ nói nhiều sẽ không cầm được nước mắt.

Trong ấn tượng của Tiêu Hiểu Bạch, bố anh là một người đàn ông ôn hòa, mang chút khí chất của nhà thơ, có lẽ nó liên quan đến nghề nghiệp của ông, ông là một giáo viên, trong ấn tượng của Tiêu Hiểu Bạch, bố chưa hề quát mắng anh bao giờ, ông luôn bình tĩnh giảng giải lý lẽ cho anh, hướng anh đọc những bài thơ cổ điển và học ở những sách báo nâng cao tri thức, thuở nhỏ của Tiêu Hiểu Bạch gần như vùi mình trong những đống sách ấy.

Lúc đó anh cũng có chút ít ý chống đối, nhưng bây giờ nghĩ lại, bản thân mình hiểu biết được rất nhiều, lại có được thói quen đọc sách đều do bố dạy bảo mà thành.

“Đàn ông lớn rồi, chạy đến đây lau nước mắt, không xấu hổ à?”. Giọng phụ nữ hơi chanh chua đã kéo Tiêu Hiểu Bạch từ trong suy tư bừng tỉnh, quay đầu nhìn, thì ra cô hộ lý kia.

“Sở Thu Lâm, là chị à, tôi đâu có lau nước mắt?”. Tiêu Hiểu Bạch vội phân trần, nhưng mặt đã nóng bừng bừng.

“Dào ôi, tôi nhìn rõ rồi, thừa nhận đi!”. Giọng chanh chua của Sở Thu Lâm bộc lộ rất rõ.

“Được rồi, tôi nhận thua chị. Tiểu thư Sở tìm tôi, không phải chỉ để cười nhạo tôi đấy chứ?”. Tiêu Hiểu Bạch không dám dây dưa với cô hộ lý chanh chua này, anh thừa biết mồm mép anh đấu không lại với cô ta.

“Người bị thương nặng hôm qua anh tìm đã tỉnh lại rồi đấy, anh có cần đến xem không?”.

“Tỉnh rồi à? Được, để tôi đi xem”. Đây là tin lành rất quan trọng đối với Tiêu Hiểu Bạch vì vị hành khách đó là người rất quan trọng trong vụ án.

“Nhưng không nên mừng quá sớm, anh ta hiện vẫn chưa nói được. Anh cho rằng bị thương vào đầu như trò đùa chắc? Số anh ta lớn mới nhặt lại được mạng mình về đấy”. Lời Sở Thu Lâm như để chẹt người khác, Tiêu Hiểu Bạch chỉ nhún vai, không phản bác lại.

Đến đứng ngoài phòng khán hộ đặc biệt, cách một lớp cửa kính, Tiêu Hiểu Bạch thấy người bệnh nằm trên giường, trên mặt úp chụp dưỡng khí, người thì đã tỉnh, mắt mở trừng trừng, nhìn lên trần nhà.

“Tôi có thể trao đổi với anh ta vài câu được không?”. Tiêu Hiểu Bạch tìm đến bác sĩ phụ trách chủ trị hỏi.

“Không được, nếu anh muốn anh ta chết luôn, đây là một quy tắc: Khi người bệnh vừa thoát khỏi nguy kịch, cơ bản không được nói chuyện, mà những vấn đề anh nêu ra khiến anh ta bị xúc động quá lớn, rất có thể tạo nên cái chết trực tiếp cho anh ta”. Bác sĩ chủ trị là một phụ nữ, đang xem xét các số liệu về người bệnh, nghe Tiêu Hiểu Bạch nói xong, ngước nhìn anh, rồi lạnh lùng buông ra câu nói đó.

“Vậy tôi có thể xem tài liệu của bệnh nhân một lát không? Còn nữa, tôi muốn xem quần áo và đồ dùng theo người của bệnh nhân khi vào viện, nó có quan hệ tới vụ án?”.

“Tôi cho tiểu Sở đưa cậu đi xem nhé. Quần áo và vật dụng theo người của bệnh nhân thay ra đều để trong phòng cất chứa ấy, để tiểu Sở đưa cậu đi, cậu ký xác nhận là mang đi được. Nếu cần giúp gì nữa, xin cậu cứ nói”.

Nữ bác sĩ nói xong, liền quay mình bước đi, được vài bước thì dừng lại: “Có việc này, có lẽ giúp được cậu”.

“Việc gì đấy ạ?”.

“Trong cơ thể của bệnh nhân này, có dấu tích của chất cyanide, tôi đã lấy mẫu máu của anh ta kiểm tra độc tố, rất có thể anh ta tiếp xúc với độc chất cyanide khi ở trên xe, nếu không có tai nạn ô tô, có lẽ anh ta cũng đã chết rồi”.

“Cyanide ư ?!”. Tiêu Hiểu Bạch thực sự kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.