Những ngày giáp tết, thông thường là những ngày mọi người đều rất vui mừng. Nhưng đối với anh Lý, những ngày này anh lại buồn vô hạn.
Cháu trai của anh, còn nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp chuyên ngành pháp y, vốn anh muốn cho cậu ta mở mắt với xã hội, nhưng anh đã phát hiện thái độ cậu ta cơ bản là không đứng đắn, trong một cơn giận dữ, anh Lý đã đuổi về quê, kết quả là em trai oán giận, còn gọi điện nói với vợ anh chẳng ra gì.
Điều này đã lay động đến Thượng phương bảo kiếm, mấy ngày nay vợ anh gằn hắt không còn nể mặt. Anh Lý lại là người rất cứng đầu cứng cổ, việc này anh không nhân nhượng, mặc vợ nói thế nào, anh cũng không đồng ý cho cháu đi theo mình, anh ném lại một câu: “Muốn làm pháp y trước mắt tôi ư, không có cửa! Nó thích đi đâu, làm gì thì làm. Pháp y của thành phố Thiên Nam ư? Đừng nghĩ tới nữa”.
Việc này làm cho vợ nổi đóa lên, anh Lý bị vợ đuổi ra khỏi nhà, tối qua phải đến quán trọ ở qua đêm, sáng nay vừa đến làm việc thì bị Tiêu Hiểu Bạch chặn lại.
“Anh Lý, bên đây cần anh giúp đỡ, có xác chết cần được giải phẫu, tôi nghi anh ta chết vì thuốc độc nhưng không có chứng cứ”.
“Ở vụ án nào? Sao tôi chưa nhận được thông báo?”. Anh Lý thấy yêu cầu của Tiểu Bạch rất lạ, nhìn chung, việc giải phẫu là do mệnh lệnh, cá nhân không được phép tự thực hiện.
“Vụ tai nạn ô tô, vốn không cần giải phẫu, nhưng sau khi xem ghi hình thấy có vấn đề, tối qua đã muốn tìm anh, nhưng anh lại tắt máy. Bên cảnh sát giao thông họ nói, nếu vụ tai nạn xe này chuyển sang bên hình sự thì cũng rất lôi thôi, anh có thể giúp giải phẫu thi thể trước được không?”.
Anh Lý nhìn Tiêu Hiểu Bạch, thằng bé này sốt ruột rồi đây, hai mắt đỏ ngầu, nhìn cũng biết cả đêm ngủ chẳng ra gì, đầu tóc rối tung.
“Việc này phải đợi thủ tục thôi, để tôi đi xem đã, việc giải phẫu, cậu biết mà, nếu gia đình họ không đồng ý, làm ầm lên thì rắc rối to. Cậu cứ nói đi, xem tôi có thể giúp được không”.
“Một lúc không nói rõ hết được, hay thế này, tôi đưa anh đi xem ghi hình giám sát đã”.Tiêu Hiểu Bạch vò đầu, nảy ra chủ ý ấy.
Anh Lý xem một lượt, tay chống cằm, trăn trở lâu lắm mới lên tiếng: “Phản ứng của tay lái xe là rất khác thường. Nhưng không thể trực tiếp xác định đó là do chất độc hay bệnh cấp tính đột phát, nếu là bệnh tim hoặc bệnh về đường hô hấp, cũng có thể có hiện tượng co giật, mất đi tri giác như vậy. Nhưng theo như ghi hình hiển thị, nếu giải phẫu thì khả năng lớn nhất về nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết vẫn là tai nạn xe”.
“Phải! Cho nên nếu chuyển sang hình sự có nhiều phức tạp, hiện đang làm thủ tục. Anh Lý, về kiểm nghiệm tử thi, anh là người hiểu nhiều, có biện pháp gì không vi phạm quy định vẫn giám biệt được việc này không?”. Tiêu Hiểu Bạch sốt ruột vặn vẹo hai tay.
“Cậu đã lấy mẫu máu chưa? Trước hết đưa đi giám định xem có độc tố không, lấy mẫu máu không vi phạm quy định”.
“Đã đưa đi rồi. Ngoài ra, có còn phương pháp nào khác không?”.
“Hết, giả dụ là bệnh lý, vẫn cần giải phẫu mới biết được. Giả dụ là chất độc thì việc xét nghiệm máu cơ bản không tìm ra. Đúng rồi, thế vị hành khách kia, các cậu tìm ra chưa?”.
“Tìm thấy rồi, đó là người bị thương nặng, vẫn trong phòng chăm sóc đặc biệt, tạm thời không thể tiếp xúc được”.
“Thế thì chỉ còn xin giải phẫu. Hiện tôi không thể giúp cậu được”. Anh Lý xòe ngửa hai bàn tay, biểu hiện hết cách.
Sau khi anh Lý đi rồi, Tiêu Hiểu Bạch một mình ở lại trong phòng, đi đi lai lại mấy vòng liền, thấy không thể ngồi yên được liền đi ra, một mình lái xe đến chi đội cảnh sát giao thông, tiểu Chu và tiểu Tiền đã ra ngoài xử lý một vụ trộm cắp khác.
Lục lọi lâu lắm trên xe Daba, Tiêu Hiểu Bạch không tìm thấy bất cứ manh mối nào có thể sử dụng được. Anh không thể tìm thấy chất độc như trong tưởng tượng hoặc cùng loại chất Cyanide. Trong xe, do tai nạn, vết máu ở khắp nơi, kính chắn gió bị vỡ hoàn toàn, trong hai ngày nay tuyết rơi liên tục, nên vị trí lái đã ngập trong tuyết, về cơ bản không thể tìm thấy bất cứ dấu vết chất độc nào.
Tiêu Hiểu Bạch đứng cạnh vị trí của ghế lái, theo động tác của vị hành khách kia, thử làm một lần, anh thấy không thể có thời cơ hạ độc được.
Chẳng lẽ đối phương không hạ độc? Người lái xe co giật là hành vi của bệnh lý? Hay đối phương dùng thủ pháp gì mà ta chưa biết.
Thực ra Tiêu Hiểu Bạch rất không tin vào hành vi hạ độc, điều này khó có thể có, chẳng có hành khách nào vô duyên vô cớ đi đầu độc lái xe. Nhưng nếu không phải hạ độc thì hành vi của hành khách kia và phản ứng ngay sau đó của người lái xe lại quá ư kỳ lạ. Giả dụ đó chỉ là trùng hợp thì mệnh của vị khách kia quá ư xui xẻo.
Đứng trên xe Daba, Tiêu Hiểu Bạch suy trước nghĩ sau, vẫn chẳng nghĩ ra được gì.
Đúng lúc này, anh có điện thoại, là đồng nghiệp phòng dấu vết gọi.
“Tiểu Tiêu, Đã có kết quả giám định vật chứng của vụ án, để tớ đưa qua chứ?”.
“Tôi đang ở bên ngoài, thế này nhé, tôi sẽ về ngay, ở đây xong việc rồi”. Tiêu Hiểu Bạch ngắt điện thoại, đưa mắt nhìn lại trong xe một lượt, thực ngổn ngang, anh thở dài: Về thôi, ở đây chẳng làm được gì nữa.
Trở về Cục, Tiêu Hiểu Bạch vội vàng đến ngay phòng dấu vết để lấy báo cáo giám định.
Đây là báo cáo về dấu vết của việc Dương Siêu đánh người bị thương, tất cả chứng cứ trên đó đều nói rõ, Dương Siêu đã dùng chiếc túi khoác này đánh vào cô gái đã chết kia.
Mẫu các tế bào biểu bì trên dây đeo của túi khoác, qua kiểm định DNA đều thuộc về Dương Siêu. Điều này nói rõ chiếc túi khoác là của Dương Siêu mới dùng gần đây và thường xuyên sử dụng.
Mẫu tế bào biểu bì và tóc dính ở đáy túi khoác, qua giám định DNA thuộc về cô gái đã chết. Điều này thể hiện chiếc túi khoác đã trực tiếp tiếp xúc với phần đầu của cô gái.
Mẫu nước bọt trên chiếc cốc phát hiện tại hiện trường thuộc về Dương Siêu, điều này nói rõ Dương Siêu đã sử dụng chiếc cốc này, trên khe hở ở miệng cốc còn dính thành phần đường và protein, nói rõ chiếc cốc đã đựng đồ hộp, cũng chứng thực đó là chiếc cốc đồ hộp Dương Siêu đựng trong túi khoác.
Thông qua việc đối chiếu với hình dạng vết tụ máu trên đầu cô gái nạn nhân và kết quả thử nghiệm tương tự sau khi chứa đồ hộp cùng loại vào túi, thì cơ cấu hình thành vết thương trên cơ thể hoàn toàn như nhau.
Tiêu Hiểu Bạch gập báo cáo kết quả giám định, ngẩng đầu nhìn hoa tuyết lả tả bay bên ngoài cửa sổ, lâu lắm không nói lên lời.
Hiện giờ các báo cáo đều đã nói rõ, vết tụ máu trên đầu cô gái chính là do Dương Siêu đánh gây nên, như vậy, cái chết của cô ta Dương Siêu không thể lẩn tránh được trách nhiệm.
Trước mắt Tiêu Hiểu Bạch lại xuất hiện khuôn mặt thanh tao nhưng chứa đầy tuyệt vọng của Dương Siêu, cậu ta nói không muốn ngồi tù, cũng không muốn mẹ mình phải đau khổ.
Phải, ai cũng có mẹ, nhưng, mẹ của cô gái kia, đau khổ của bà ai người gánh chịu.
Tại sao trong chúng ta sau khi phạm những sai lầm chết người, mới hiểu ra để mà hối cải, giữa người với người, chịu nhịn đi một chút có sao đâu.
Một sinh mạng sống tiêu tan dễ như vậy đấy, tất cả, ai phải trả giá đây?