Tiêu Hiểu Bạch cầm lấy mảnh giấy, lật đi lật lại xem xét, câu cuối của đoạn này, mang đầy nỗi tuyệt vọng và sự uy hiếp, vài câu cuối này rõ ràng muốn cho Chu Hiểu biết: Nếu anh xa rời tôi, tôi sẽ tự sát? Hoặc sau khi giết chết anh tôi sẽ tự sát?
Xem kỹ mảnh giấy, Tiêu Hiểu Bạch phát hiện mảnh giấy này khác loại giấy ghi nhớ thông thường ở chỗ phía trên góc trái có in LOGO là một hình vẽ rất trừu tượng, Tiêu Hiểu Bạch nhìn lâu lắm vẫn không nhận ra ý nghĩa gì.
Chữ viết trên mảnh giấy này rất đẹp, trang nhã, như chữ viết của phụ nữ, nhưng nếu là phụ nữ thì liệu có đủ sức mạnh phóng cây cốt thép giết chết người không?
Suy nghĩ một lát, Tiêu Hiểu Bạch gọi điện cho Tô Khiết: “Bà Tô ạ, tôi muốn mời bà đến Cục công An, có chút việc cần bà trợ giúp điều tra”.
Gọi điện thoại xong, Tiêu Hiểu Bạch vùi đầu tiếp tục chấn chỉnh lại vật chứng thu được tại hiện trường, nhưng thật đáng tiếc, không phát hiện được gì khác.
Việc vừa xong, tiểu Trương bước vào thông báo Tô Khiết đã tới, đang chờ anh tại phòng khách.
Vừa nhìn thấy Tô Khiết, từ đáy lòng Tiêu Hiểu Bạch không ngăn nổi tiếng thở dài. Tô Khiết đã thay bộ lễ phục màu đen, tóc đã búi cao, trên cánh tay đeo băng tang đen.
Nhưng cách ăn diện ấy, Tiêu Hiểu Bạch càng thấy như sự gợi cảm trong trình diễn thời trang, lễ phục màu đen tôn thêm thân hình mềm mại, dịu dàng của cô, tóc búi cao và biểu cảm đau thương, khiến nhìn cô thấy rõ sự trang trọng, bộ lễ phục sát thân bán trong suốt cộng với nét mặt trang trọng càng tăng thêm sự quyến rũ của cô.
Xem ra, bất cứ lúc nào, người phụ nữ cũng chú ý đến vẻ đẹp hình thể của mình.
“Bà Tô ạ, chúng tôi mời bà đến để tìm hiểu thêm một số việc, nhưng trước hết mời bà sao giúp một đoạn văn”. Vừa nói Tiêu Hiểu Bạch vừa đẩy lại một tờ giấy A4 và một tờ giấy trắng. Trên tờ A4 là do tiểu Trương theo nội dung trên mảnh giấy ghi nhớ đã đánh máy và in ra, nhưng đã lược bỏ tên người nhận.
“Xin theo đúng lời lẽ trên đó chép lại một lượt”. Tiêu Hiểu Bạch nhắc cô ta.
Tô Khiết phục tùng ngồi xuống viết lại đoạn lời ấy. Tiêu Hiểu Bạch ở bên cạnh tỷ mỉ quan sát, cô ta viết liền một mạch và không cố ý dùng sức, không cố ý sửa lại nét chữ.
Cầm tờ giấy Tô Khiết vừa viết, Tiêu Hiểu Bạch đối chiếu với chữ viết trên mảnh giấy kia. Chữ viết của cả hai đều rất đẹp, nhưng chữ của Tô Khiết có phần bay bướm hơn, chữ viết trên mảnh giấy ghi nhớ cho cảm giác tròn trịa hơn.
Ra hiệu cho Tô Khiết, để cô nhẫn nại chờ đợi, Tiêu Hiểu Bạch cầm hai tờ giấy đi sang tìm đồng nghiệp ở phòng giám định chữ viết.
Ông Trương, một cảnh sát viên già chuyên nghề giám định chữ viết. Tiêu Hiểu Bạch tiếp xúc với ông không nhiều vì án hình sự ít dính dáng tới chữ viết và văn bản, nhìn chung việc giám định chữ viết phần nhiều là tranh chấp trong các hợp đồng đều thuộc về án dân sự.
“Sư phụ Trương, phiền ông xem giúp chữ viết trên 2 tờ giấy này, có phải cùng một người viết không?”
“Ôi ! Tiểu Tiêu à, hôm nay rỗi rãi lại đến phòng giám định của chúng tôi cơ đấy”. Ông Trương vừa nói vừa giơ tay đón lấy tờ giấy.
Ông đưa mắt lướt qua một lượt, lập tức đưa ra kết luận: “Khẳng định đây là bút tích của hai người, chữ viết trên tờ A4 là chữ viết của một phụ nữ, chữ viết trên mảnh giấy ghi nhớ là chữ viết của đàn ông”.
“A! Chữ viết của đàn ông? Có đúng không nhỉ?”
“Không sai, do đàn ông viết, tuy chữ hắn viết rất đẹp, nhưng phải nhìn vào nét chữ và lực ấn khi viết ấy, đây là của một người đàn ông viết ra”.
Tiêu Hiểu Bạch cầm 2 tờ giấy quay về, anh vẫn còn nghi hoặc. Chữ viết trên mảnh giấy là của đàn ông, rõ ràng viết cho Chu Hiểu, nhưng vì sao lại là chữ viết của một người đàn ông? Là trò nghịch quái ác hay là cố ý gây nhiễu? Hoặc người phụ nữ viết thư nhờ người viết thay.
Quay trở lại phòng tiếp khách, Tiêu Hiểu Bạch ngồi xuống đối diện với Tô Khiết: “Bà Tô ạ, tôi xin hỏi bà, bà có biết chồng bà khi còn sống có quan hệ lằng nhằng với người đàn bà khác không? Tôi nghi ngờ cái chết của chồng bà có dây dưa đến tình cảm”.
“Chồng tôi có rất nhiều đàn bà khác ở bên ngoài, nhưng từ trước tôi chẳng bao giờ hỏi đến. Là một phụ nữ rất bình thường, có thể vào được nhà giàu có, tôi chẳng có tham vọng gì hơn, anh ấy thích gì cũng được, nói cho cùng, tôi vẫn là vợ anh ấy trên danh nghĩa”.
Tiễn Tô Khiết ra về, Tiêu Hiểu Bạch đi đi lại lại trong phòng, tay cầm mảnh giấy, thỉnh thoảng giở ra xem, nếu người viết mảnh giấy này là hung thủ, thì chắc chắn hắn phải rất thân thiết với Chu Hiểu, mà, mảnh giấy loại này chắc chắn phải là mặt đối mặt mới có thể chuyển cho nhau được. Như vậy, trong điện thoại di động của Chu Hiểu khẳng định phải có liên hệ với anh ta.
Đang chuẩn bị mở lại điện thoại của Chu Hiểu thì tiểu Tiền và tiểu Chu bước vào.
Tiểu Tiền nhìn thấy mảnh giấy trong tay Tiêu Hiểu Bạch, hoài nghi nhìn rất lâu, cậu ta vò đầu: “Cái Logo này hình như tôi đã thấy ở đâu đó”.
“Nhớ lại đi, nhìn thấy ở đâu?”. Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Chu cùng châu đầu lại.
“Để tôi nghĩ, hình như ở khách sạn ... logo là của ...”. Tiểu Tiền nghĩ ra gì đó, nhưng lại vội vàng lắc đầu lia lịa: “Không phải, tôi thực không biết”.
“Tiền Xuyên Tử! Hãy nhanh chóng thật thà khai báo, cậu nhất định biết!”. Tiểu Chu túm chặt cánh tay tiểu Tiền: “Nói mau!”
Ấp úng lâu lắm, tiểu Tiền nói ra tên của một tửu lầu.
“Không phải là một tửu lầu, làm gì mà bí hiểm thế? Thật không ăn đòn thì không xong”. Tiểu Chu hoa chân múa tay làm động tác như sắp đánh nhau.
“Chỗ ấy là ... là ...”. Tiểu Tiền vẫn như muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Đúng lúc này, Điện thoại của Tiêu Hiểu Bạch vang lên, Điện thoại của anh Lý.
“Tiểu Tiêu, cậu đang ở đâu, đã có kết quả giải phẫu. Cậu đoán xem, tớ vừa phát hiện được gì trên thân thể của Chu Hiểu?”. Giọng nói của anh Lý tỏ ra rất bí hiểm.
“Phát hiện được gì?”.
“Trong hậu môn và trực tràng của Chu Hiểu, phát hiện có chất bôi trơn và lượng nhỏ tinh dịch”.
“Ồi, có việc này à? Mà hình như tôi chưa rõ lắm”. Tiêu Hiểu Bạch vẫn thấy mơ hồ.
“Cậu ngố ạ! Đó là cách quan hệ tình dục đồng tính, cũng tức là nói, Chu Hiểu là người đồng tính lưỡng tính, là thằng cha có cả tính nam và tính nữ”.
“A ?!”. Tiêu Hiểu Bạch nghe xong, quay đầu nhìn tiểu Tiền.
Tiểu Tiền khó khăn gật đầu: “Đó là quán rượu Đồng tính ...”