Đại đa số đều biết sự tồn tại của dấu vân tay, nhưng rất ít người biết tới dấu bàn tay và bàn chân, nó cũng có đặc tính khác biệt, tuy không được dùng rộng rãi như dấu vân tay, không có độ khác biệt lớn và độ tinh tế cao như dấu vân tay, nhưng nếu có thể sử dụng được, nó vẫn là một phương thức trinh sát hình sự rất có hiệu quả.
Hứa Đông rất ngoan ngoãn phối hợp, tiểu Tiền để cậu ta rửa tay sạch sẽ, sau đó mang hộp mực tới, ấn bàn tay vào trong hộp mực, tiếp theo ấn bàn tay đó lên tờ giấy trắng, để lại dấu bàn tay của mình.
“Nếu nghi vấn của tôi được loại trừ rồi thì tôi có thể gia nhập không?”
Tiêu Hiểu Bạch nhìn cậu ta, không trả lời, cầm tờ giấy trắng có dấu bàn tay đi sang phòng vật chứng.
Dấu cầm nắm để lại trên thanh cốt thép, có dấu 5 ngón tay rất rõ ràng, trong đó dấu ngón cái hoàn chỉnh và rõ nhất. Tiêu Hiểu Bạch đem dấu bàn tay của Hứa Đông ra đối chiếu thì thấy: ngón cái của Hứa Đông ngắn hơn nhiều so với dấu ngón cái trên thanh cốt thép, dấu cầm nắm để lại trên thanh cốt thép có đốt ngón dài hơn người bình thường rất nhiều, tựa như đó là của người rất cao to để lại.
Từ sáng sớm vội đến hiện trường tới lúc này đã là 3 giờ chiều, Tiêu Hiểu Bạch bận rộn túi bụi với việc xét hỏi Lâm Xướng và Hứa Đông nên không có thời gian quan sát tỷ mỉ các vật chứng đã thu được.
Lúc này, khi đối chiếu lại dấu bàn tay, nhìn đến dấu cầm nắm trên thanh cốt thép, anh thấy có cảm giác là lạ, nhưng không thể nói ra nó ở điểm nào.
Trong ấn tượng khi xem thi đấu điền kinh, Tiêu Hiểu Bạch theo phương thức ném lao của vận động viên đã thực hiện thử ném một lần, anh có cảm giác có gì đó không đúng, nhưng không rõ vấn đề là ở đâu?
Suy nghĩ một lúc, Tiêu Hiểu Bạch ra một quyết định.
Vừa quay trở lại phòng xét hỏi, tiểu Đồng và Hứa Đông vẫn ở đó chờ, liền tiến lên đón.
“Tiểu Tiêu, không sai chứ, nếu cậu đã xác định loại trừ tiểu Đông khỏi diện nghi vấn thì tôi đưa nó về nhé”.
“Nghi vấn về Hứa Đông cơ bản đã được loại trừ, nhưng tôi vẫn cần Hứa Đông giúp tôi một việc. Hứa Đông, cậu là vận động viên chuyên nghiệp, tôi muốn nhờ cậu phóng thanh cốt thép theo kiểu phóng lao một lần, có được không?”
Gần Cục Công An có một cửa hàng bán vật liệu xây dựng, sau khi tìm được một thanh cốt thép có độ dài và to nhỏ tương tự thanh cốt thép phát hiện ở hiện trường, cả đoàn người của Tiêu Hiểu Bạch cùng kéo nhau đến sân tập của một trường học ở gần ngay đấy.
Lúc này, học sinh đang giờ lên lớp, không có lớp nào có môn thể dục nên sân tập không có người. Nhân viên quản lý của trường thấy cảnh sát đến thì ra hỏi tình hình rồi bỏ đi luôn.
Hứa Đông khởi động thân thể cho nóng người, ra hiệu đã chuẩn bị xong, Tiêu Hiểu Bạch tiến lên, một lần nữa lại bôi mực lên bàn tay phải của cậu ta.
“Tốt rồi, có thể ném được rồi”. Tiêu Hiểu Bạch đưa thanh cốt thép cho cậu ta, ra hiệu bắt đầu.
Hứa Đông dùng tay trái nâng nâng thanh cốt thép, tìm trọng tâm rồi mới chuyển sang tay phải.
“Thật không quen, thanh này nặng hơn cây lao, mà lại nhỏ hơn rất nhiều”. Hứa Đông nói.
Sau khi chạy đà, Hứa Đông đã ném cây cốt thép đi, cự ly được khoảng gần 40 mét.
“Không được, thanh cốt thép cơ bản không quen, ném không tốt”. Hứa Đông lắc đầu, tỏ ý không hài lòng với cự ly mình vừa ném.
Thanh cốt thép cắm xuống mặt đất, Tiêu Hiểu Bạch bước tới, rút lên rồi quan sát tỷ mỉ.
So sánh vết cầm nắm trên 2 thanh cốt thép, thì thấy vết cầm nắm trên thanh cốt thép Hứa Đông vừa ném có khoảng cách từ ngón giữa với ngón áp út khá xa, còn vết cầm nắm trên thanh cốt thép phát hiện ở hiện trường lại có vết cầm nắm của ngón giữa, ngón áp út và ngón út lại dính liền với nhau.
Tiêu Hiểu Bạch cầm thanh cốt thép theo kiểu cầm của thanh cốt thép phát hiện tại hiện trường, hỏi Hứa Đông: “Tai sao cậu không cầm ném theo kiểu này?”
“Đó là cách cầm kiểu thông thường, cổ tay gấp nhiều hơn, không có lợi để điều khiển góc độ của cây lao, chỉ cần là vận động viên đã qua huấn luyện thì không ai sử dụng cách cầm này, họ đều sử dụng cách cầm hiện đại, cách cầm thông thường chỉ là của nghiệp dư hoặc người không ở trong nghề mới sử dụng. Nhưng cũng có số rất ít vận động viên không sửa nổi thói quen thì vẫn sử dụng, số này ít lắm mà cũng khó đạt được thành tích cao”. Hứa Đông vừa nhìn đến cách cầm của Tiêu Hiểu Bạch liền tuôn ra một tràng nhược điểm của cách cầm ấy.
“Chỉ có nghiệp dư và người ngoài nghề mới sử dụng?”. Tiêu Hiểu Bạch nghe lời của Hứa Đông, anh đã nghĩ ra: “À! Cám ơn cậu, Hứa Đông, đã giúp chúng tôi rất nhiều”.
“Thế tức là tôi có thể gia nhập rồi chứ?”. Hứa Đông vẫn kiên trì hỏi.
“Hứa Đông, án mạng không phải trò chơi, lý luận chỉ là một cách phán đoán hợp lý trong quá trình chứ không phải là tất cả của công tác trinh sát hình sự, cũng có lúc, suy đoán quá mức sẽ dẫn đến sai sót trong việc làm án. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tôi đã sai lầm đặt nghi vấn lên con người cậu. Cho nên, tôi không thể đáp ứng yêu cầu của cậu được.
Quay trở về Cục, Tiêu Hiểu Bạch vội chui ngay vào phòng vật chứng. Hôm nay lãng phí quá nhiều tinh thần và sức lực theo các manh mối sai lầm, hiện tại các đối tượng nghi vấn trực tiếp đều đã được loại trừ. Bây giờ là lúc phải quay về chấn chỉnh lại các manh mối từ đầu rồi.
Lại đem ra thanh cốt thép phát hiện ở hiện trường, Tiêu Hiểu Bạch tỷ mỉ đối chiếu vết cầm nắm trên thanh cốt thép, anh cũng đem thanh cốt thép mua về thử nghiệm lại vài lần, anh cảm thấy cách cầm này rất có lực, nhưng anh không nghi ngờ cách nói của Hứa Đông, vì là vận động viên chuyên nghiệp, họ hiểu và có kiến thức hơn người thường rất nhiều.
Một phần ba chiều dài thanh cốt thép là vết máu. Do bận rộn, Tiêu Hiểu Bạch không kịp thời chấn chỉnh, khi tỷ mỉ quan sát thanh cốt thép, anh bỗng phát hiện thanh cốt thép này có đầu xuyên vào cơ thể người chết, tựa như đã được mài qua, rất sắc nhọn.
Thanh cốt thép được mài đầu? Như vậy, tức là đã có âm mưu từ trước.
Nhưng nếu có âm mưu theo dõi để giết người thì ai có thể mang theo cây cốt thép dài như vậy theo suốt đoạn đường đi theo dõi? Chẳng lẽ đặt trong cốp sau xe ô tô? Vậy khi lấy ra đâu có dễ? Xe tải thì không cần để tâm vì ở tiểu khu Cảnh Lam xe tải không được phép ra vào.
Hung thủ liệu có cư trú ngay trong tiểu khu Cảnh Lam không? Như vậy, không cần thiết phải mang theo cây cốt thép dài đi theo dõi. Chẳng lẽ nó đã có cách giết người tựa như không để lại manh mối, mà lại làm việc tày trời này ngay trước cửa nhà mình, dẫn cảnh sát đến chỗ hoài nghi mình à?
Ý nghĩ trong đầu Tiêu Hiểu Bạch dồn dập ập tới, làm tâm trạng anh rối bời.
“Thôi, xem manh mối khác trước đã”. Tiêu Hiểu Bạch mở túi vật chứng do mình cất giữ.
Quần áo của hai nạn nhân phát hiện ở hiện trường, đều bị máu của họ phun bẩn hết, Tiêu Hiểu Bạch lật giở từng chiếc một, quần áo của Chu Hiểu đều là hàng hiệu, loại rất đắt tiền. Khi anh lật giở chiếc áo com lê, có một mảnh giấy ghi nhớ rơi ra.
“Hiểu: Mình biết không, trước khi gặp mình, thế giới của tôi thật nhợt nhạt và trống rỗng, cuộc sống của tôi thật ngớ ngẩn và nhạt nhẽo, đến khi gặp mình, cuộc sống của tôi mới có ánh mặt trời, mới xuất hiện cầu vồng rực rỡ. Mình đã cho tôi hiểu thế nào là yêu, thế nào là tình yêu thực sự của con người.
Tôi yêu mình, mình đã biết, nhưng vì sao mình không muốn ở cùng tôi? Chẳng lẽ mình không yêu tôi sao, tại sao mình lại tuyệt tình với tôi, rời bỏ tôi như thế?
Hiểu, một lần nữa tôi cầu xin mình, đừng bỏ rơi tôi. Mình đã từng đồng ý không rời xa tôi cơ mà. Nếu mình không quay lại, đừng trách tôi tuyệt tình, tôi dù có chết cũng không muốn mất mình”.
Tư liệu ghi chú
Cách cầm cây lao hiện đại: Cây lao đặt chéo trong lòng bàn tay, ngón cái và ngón giữa nắm vào vòng quấn thứ nhất đoạn cuối tay cầm được quấn dây, ngón chỏ cong tự nhiên đặt chéo trên cán lao, ngón áp út và ngón út nắm tự nhiên vào trên tay cầm quấn dây. Cách cầm nắm này tăng được cự ly ném, tiện cho việc điều khiển góc độ phóng và ổn định đường bay của lao. Đại đa số vận động viên sử dụng kiểu này.