[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 3 - VUI CHƠI ĐẾN CHẾT-Chương 7 : Phương pháp suy đoán




Khi Hứa Đông lại đối mặt với mình, sẽ phản ứng ra sao? Biểu lộ tình cảm thế nào? Đáp án này Tiêu Hiểu Bạch đã nghĩ tới rất nhiều lần, nhưng khi thực sự đối mặt với Hứa Đông, phản ứng của cậu ta vẫn làm anh ngạc nhiên không ít.

“Hãy cho tôi gia nhập đội với! Tôi sẽ giúp anh tìm ra hung thủ”. Hứa Đông mỉm cười nói, khóe mép hơi mang chút cười nhạo.

“Cậu nói lại đi, cậu không đùa đấy chứ? Hiện nay tôi nghi ngờ cậu là hung thủ”.

“A! Đúng không? Anh nói xem”. Nét cười cợt trên khóe mép Hứa Đông càng lộ rõ hơn, Tiêu Hiểu Bạch nhìn rõ, trong lòng anh nổi lên một cơn giận dữ.

Bình tĩnh, tự kìm nén, Tiêu Hiểu Bạch ngồi xuống: Nếu mình tức giận vì bị đối thủ coi thường, sẽ rất dễ mất đi năng lực phán đoán, để cho đối phương thêm đắc ý mà thôi.

“Khá lắm, anh giữ được sự điềm tĩnh, khá lắm, không giống như những cảnh sát trước đây tôi từng gặp, họ đều là những người man rợ, đầu rỗng hết, anh mạnh hơn họ”. Hứa Đông nói một cách nghiêm nghị.

“Đây là cậu tán dương tôi hay mượn cớ chửi cảnh sát chúng tôi là người man rợ, không có đầu óc?”. Tiêu Hiểu Bạch cũng mỉm cười đáp lại.

“Kìa, sao anh lại hiểu thế, nhưng tôi thật sự thích anh”. Hứa Đông vươn vai, dựa nghiêng vào ghế.

“Cám ơn cậu đã quá khen, thực ra tôi cũng thích cậu, một sinh viên tinh nhanh, thích trinh thám, kỹ xảo biểu diễn cao siêu, cậu không giống như ấn tượng trong đầu tôi nghĩ, giới thể thao đều là cơ bắp”.

Hứa Đông lắc đầu cười, không nói gì nữa. Khá lâu sau cậu ta cất giọng: “Anh nói nghi ngờ tôi là hung thủ, anh có chứng cứ không?”

“1- Trần Doanh Doanh đi cùng người đàn ông đã có vợ bị một thanh cốt thép xiên chết trong xe BMW. Theo sức xuyên của thanh cốt thép để suy đoán thì hung thủ khi phóng lao đã đạt đến tốc độ và lực rất cao, điều này người bình thường không thể đạt được. Nhưng cậu, là một vận động viên phóng lao cao siêu, cách thức hành hung hoàn toàn phù hợp với chuyên môn của cậu”.

“2- Trần Doanh Doanh vụng tình với người khác, là bạn trai của cô ta, cậu nổi giận dùng luôn cách thức phóng thanh cốt thép giết chết hai người, điều này cũng là hợp tình hợp lý, tương tự cậu đã có động cơ giết người”.

“3- Là người ưa thích nghiên cứu lý luận truyện trinh thám, cậu có năng lực xóa sạch dấu vết để lại trên hiện trường, hoặc nói rằng cậu đã thành công trong việc tránh để lại dấu vết trên hiện trường. Hơn nữa, là người ưa chuộng biểu diễn kịch nói, cậu cũng sử dụng kỹ năng biểu diễn cao siêu để lừa gạt người khác”.

“4- Nếu cậu không phải là hung thủ, thì với cái chết của Trần Doanh Doanh, là bạn trai mà biểu hiện một chút đau thương, cậu cũng không có, đó cũng là việc để tôi nghi ngờ cậu”.

“5- Theo tìm hiểu của tôi, Tuy cậu nói rằng đêm hôm đó cậu đi chơi với người bạn khác cả một đêm, nhưng bạn học của cậu đều không biết cậu đi đâu, cũng không ai biết cậu đi chơi cùng với ai. Cũng tức là nói, cậu không có chứng cứ ngoại phạm. Sao, tôi nói không sai chứ?”

Trong khi nghe Tiêu hiểu Bạch nói, Hứa Đông liên tục gật đầu, đợi Tiêu Hiểu Bạch nói xong, mới nhẹ nhàng giơ bàn tay lên.

“Rất hay, rất thú vị, nhưng anh có muốn nghe tôi giải thích không?”

Tiêu Hiểu Bạch gật đầu.

“Trước tiên, cách thức phóng thanh cốt thép để giết người, đúng là rất giống cách thức phóng lao. Nhưng không phải chỉ một mình tôi biết phóng lao, tuy tôi là nghi phạm lớn nhất, nhưng anh không có chứng cứ chứng minh”.

“2- Trần Doanh Doanh vụng trộm với người khác, vì sao tôi phải nổi giận? Thứ nhất là tôi không có mặt, nhưng nếu tôi có mặt ở đó tôi cũng sẽ không giận dữ làm gì. Cô ta vốn chỉ là bông hoa để giao tiếp, trước khi đến với tôi, cô ta đã có vô số bạn trai rồi. Cô ta đối với tôi không phải là tình yêu, cô ta chỉ coi tôi là bạn trai vì tôi có danh hiệu đoàn trưởng hiệp hội, nếu tôi không là đoàn trưởng hiệp hội, có lẽ cô ta đã rời bỏ tôi từ lâu rồi. Đây chính là việc giải thích cái nguyên cớ tôi chẳng phải đau thương gì”.

“Nói thực, tôi thấy hối tiếc cho cô ta, nhưng tôi không hề có cảm giác đau thương gì hết, vì ngay từ đầu, quan hệ giữa chúng tôi chỉ ở trong trạng thái là một loại giao dịch, cô ta cần cái danh của tôi để trang điểm cho mình, tôi cũng cần cô ta để trang diểm cho tôi. Mọi người đều biết rõ như vậy”.

“3- Tôi là người ham thích truyện trinh thám, điều này cũng đúng, tôi cũng có năng lực gây án mà không để lại manh mối, cũng phải. Nhưng nếu anh là tôi, anh có dùng cách thức giống với nghề chuyên môn của mình để giết chết đối phương không? Có lẽ anh sẽ nói đó là cố ý gây nhiễu, nếu có cách hiểu như vậy, cũng có thể nghe được. Điểm này tạm thời không nói đến nữa”.

“Điểm cuối cùng là về chứng cứ ngoại phạm, đây cũng là việc tôi cần phải chứng minh, anh hãy gọi điện cho Đồng Đống Trình, anh ấy sẽ cho anh biết tất cả.

“Đồng Đống Trình?”. Tiêu Hiểu Bạch nhất thời không kịp phản ứng: “Đồng Đống Trình là ai?”

“Đồng Đống Trình là tiểu Đồng bên bộ phận tiếp nhận báo án đấy”. Tiểu Tiền ghé vào tai Tiêu Hiểu Bạch nói nhỏ.

Tiêu Hiểu Bạch nhấc máy điện thoại, gọi đường dây nội bộ: “A lô, xin hỏi Đồng Đống Trình có ở đấy không ạ?”

“Vâng, tôi đây, xin hỏi ai gọi ạ?”

“À, tiểu Đồng, tôi tiểu Tiêu bên hình sự đây, phiền cậu đến phòng xét hỏi một lát nhé, có chút việc cần cậu xác nhận đấy”.

“Được, cậu đợi một lát, mình gọi người thay thế rồi sẽ sang ngay”.

Tiểu Đồng vừa đẩy cửa phòng xét hỏi, nhìn thấy Hứa Đông thì ngạc nhiên kêu lên: “Tiểu Đông, sao lại chạy đến đây, đây có phải chỗ chơi của cậu đâu”.

“Anh họ, không phải tôi đến chơi, quan cảnh sát Tiêu nghi ngờ tôi giết người, nên gọi tôi tới để trợ giúp điều tra”. Nét mặt Hứa Đông lộ vẻ khuất phục.

Thấy nét mặt tiểu Đồng đầy vẻ hồ nghi, Tiêu Hiểu Bạch vội thuật lại sự việc.

“A, thì ra như vậy. Việc này tôi có thể bảo đảm: Tối hôm qua tiểu Đông đến chơi và ngủ lại nhà tôi, không tin cậu có thể gọi điện đến nhà tôi, bố mẹ tôi đều có thể làm chứng, tiểu Đông gọi mẹ tôi là cô.

Tiểu Đồng nói với Tiêu Hiểu Bạch xong liền quay sang lên lớp Hứa Đông: “Sự việc xảy ra lớn như vậy, cậu không nói cho tôi biết, có bạn gái không cho tôi biết, bạn gái chết cũng không cho tôi hay, cậu có còn coi tôi là anh họ nữa không? Còn nữa, con gái nhà người ta ở cùng với cậu, tại sao cậu vẫn giấu coi như không có việc gì, về nhà cô biết sẽ chửi cậu chết”.

Hứa Đông không nói gì, chỉ gãi đầu gãi tai, cười gượng.

Tiểu Đồng nhìn Hứa Đông, lại nhìn sang Tiêu Hiểu Bạch rồi ngượng nghịu nói: “Thằng em họ tôi nó thế đấy, cái gì nó cũng thờ ơ, không sao chứ, tôi có thể đưa nó về được chưa?”

Tiêu Hiểu Bạch gật đầu.

Tiểu Đồng bước lại kéo Hứa Đông, tay chỉ ra cửa, nhưng Hứa Đông tay vẫn nắm giữ góc bàn xét hỏi: “Đừng, anh họ, em vẫn cần nói với Tiêu Cảnh quan đã”.

“Anh Tiêu, cho tôi gia nhập với! Tôi rất muốn tham gia trinh thám vụ án này”.

“Không được, nghi vấn về cậu vẫn chưa hoàn toàn được loại trừ, hôm nay cậu có thể đi, nhưng không phải đã hoàn toàn trút bỏ được mọi nghi vấn. Tất cả đều phải đợi vụ án kết thúc mới có thể biết được. Hơn nữa công tác điều tra án hình sự là phải giữ bí mật với bên ngoài”.

Khi Hứa Đông bước ra tới cửa, Tiêu Hiểu Bạch gọi giật lại: “ Hứa Đông, cậu có thể in lòng bàn tay của mình lên trên tờ giấy này không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.