[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 3 - VUI CHƠI ĐẾN CHẾT-Chương 5 : Tin nhắn quấy nhiễu




Đây là tin nhắn từ một số lạ, Tiêu Hiểu Bạch xem tiếp, phát hiện số này nhắn tới tất cả 6 tin, đều là uy hiếp cô phải rời xa một người đàn ông, gần như mỗi ngày một tin

Ở hộp tin đã gửi, Tiêu Hiểu Bạch thấy tin trả lời của Trần Doanh Doanh: “Có giỏi thì mi hãy cướp anh ấy đi, đừng có suốt ngày gửi tin quấy rối, tối nay ta uống rượu ở A8 đấy, mi có dám tới đấy không?”

“A8 ở đâu? Nó làm cái gì? Hai cậu có biết không?”

“Tửu Lầu lớn nhất thành phố Thiên Nam đấy! Đến việc này mà anh Tiêu cũng không biết à?”. Tiểu Tiền tỏ ra ngạc nhiên.

“À !”. Gật đầu, Tiêu Hiểu Bạch không nói gì, xem ra hôm nay rất bận, các đầu mối nhiều và lộn xộn quá, không biết bận rộn đến mấy giờ đây.

Công việc ở hiện trường đã gần hoàn tất thì vợ Chu Hiểu tới. Cô ta cũng ngồi trên một chiếc xe BMW cùng loại với Chu Hiểu, nhưng khác ở chỗ cô ta có người lái xe riêng.

Một phụ nữ đẹp lại tròn trĩnh, mang theo nét quyến rũ của một thiếu phụ, cái đẹp khiến ta có chút ngộp thở, đôi mắt hơi mọng đỏ càng khiến ta thấy thương cảm.

“Xin hỏi chồng tôi ra sao rồi? Người đang ở đâu?”. Đại khái trên đường đi, đã suy nghĩ kỹ nên cô ta tỏ ra khá bình tĩnh.

Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Chu không hề do dự, lịch sự đẩy tiểu Tiền ra trả lời.

Tiểu Tiền ấp úng nói tất cả những phát hiện tại hiện trường, bao gồm sự thực về việc Chu Hiểu cùng cô gái lạ chết khỏa thân trên xe, cậu ta có chút ái ngại đợi phản ứng của người phụ nữ ấy. Vốn cho rằng cô ta sẽ khóc lóc, kêu trời gọi đất, hoặc chửi rủa vì chồng đi ngoài luồng, nhưng ngoài ý nghĩ của mọi người, cô ta bình tĩnh gật đầu, như thể việc đó là của người xa lạ.

“Anh Tiêu, phản ứng của người phụ nữ này hình như không phải?”. Tiểu Chu khẽ nói với Tiêu Hiểu Bạch.

“Như thế nào mới là bình thường? Khóc ầm lên gây náo loạn? Để trở thành vợ của kẻ giàu có, cô ta tất phải có cái tinh khôn riêng, nghĩ xem hiện cô ta tất đang tính toán làm thế nào để tài sản phải được mang tên mình”.

“Không phải đâu? Như thế sao còn tình người nữa?”. Tiểu Chu tỏ ra kinh ngạc.

“Có lẽ thế. Nhưng tôi tin rằng đại đa số bọn nhà giàu, gặp phải hoàn cảnh này đều lựa chọn như vậy. Nếu không thế thì làm gì có nhiều chuyện vì tranh giành tài sản và quyền lợi dẫn đến chuyện anh em giết hại lẫn nhau. Vua chúa thời xưa có vị nào mà tay không dính máu của anh em ruột thịt”.

Vật chứng trong xe BMW đều đã thu thập hoàn tất, nhưng theo quy định khi làm án, tạm thời không thể giao lại cho gia thuộc, theo trình tự quy định, cô ta phải ký xác nhận vào biên bản, đợi khi vụ án kết thúc sẽ thông báo để cô ta đến nhận xe về.

Sắp xếp tiểu Chu ở lại bố trí xe chuyên dùng chuyển xe BMW về điểm chuyên đỗ xe của Cục xong, Tiêu Hiểu Bạch mang theo tất cả vật chứng đã thu thập được mang gấp về Cục, vì ở đó còn có bạn trai của Trần Doanh Doanh đang chờ.

Ngồi trong xe, tiểu Tiền quay đầu nhìn lại chiếc xe BMW chạy theo sau, than thở: “Đến bao giờ mới có đủ tiền để lấy một cô vợ đẹp như thế này, lúc đó mới được coi là thanh thản”.

“Được chứ, rất nhanh cậu sẽ có tiền thôi”. Tiêu Hiểu Bạch ngồi bên vừa lật xem tin nhắn của Trần Doanh Doanh, vừa nói mà vẫn không ngẩng đầu lên.

“Thật à? Anh Tiêu, sao anh nói như vậy? Anh biết xem tướng à?”

“Ôi, chà, tớ nhìn thấy kiếp sau cậu sẽ trở thành Bill Gates”.

“....”

Trong nhà xác, đối mặt với thi thể của chồng, Tô Khiết biểu lộ rất đau thương, nhưng rất nhanh cô đã tự kìm chế được tình cảm, cô yêu cầu được xem vết thương của chồng, cô cần biết nguyên nhân cái chết.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy vết thương của chồng, cô ta tỏ ra rất sợ, lại có thêm biểu hiện buồn nôn, tay ôm chặt lấy miệng, hiển nhiên muốn nôn.

Tiêu Hiểu Bạch chỉ cho cô vị trí đặt thùng rác, cô ta chạy ra đó, nôn khan rất lâu.

Sau khi lấy lại được nhịp thở, cô ta nêu ra yêu cầu kỳ lạ: “Tôi muốn nhìn thấy người phụ nữ kia”.

“Đẹp đấy, rất đẹp, nhìn rất thuần khiết. Anh ấy thích phụ nữ kiểu này, tuy hơi đắng chát nhưng anh ấy thích nhất, hoa nhà đâu có thơm như hoa dại. Đàn ông đều như thế cả”. Sau khi nhìn mặt Trần Doanh Doanh, Tô Khiết đứng đó lầm rầm một mình.

Sau khi xem xong thi thể, Tô Khiết yêu cầu được thảo luận riêng với Tiêu Hiểu Bạch.

“Dù phải chi phí bao nhiêu, tôi mong anh giúp tôi tìm ra hung thủ, chỉ như vậy thôi, tôi sẽ cấp cho anh một khoản tiền lớn để đền đáp”.Tô Khiết rất thẳng thắn trao đổi, cô cũng thẳng thắn đề nghị Tiêu Hiểu Bạch nêu ra yêu cầu của mình.

“Bà Tô ạ, có hai điểm tôi cần nói rõ: Một, Tôi là một cán bộ cảnh sát hình sự, truy bắt hung thủ là chức trách của tôi, cho nên việc đó chúng tôi phải tận lực để hoàn thành; Hai, Chúng tôi là cảnh sát, nghèo thì nghèo thật, nhưng ít nhất danh dự, khí phách chúng tôi vẫn còn, xin bà chớ nên dùng tiền để nói chuyện”.

Hơi do dự, Tô Khiết vẫn gật đầu: “Cám ơn anh, tôi xin rút lại lời nói vừa rồi và trịnh trọng xin lỗi anh, nhưng câu nói ấy vẫn có giá trị, để bắt được hung thủ, chỉ cần việc trong phạm vi năng lực của tôi, dù nói hay không, tôi sẽ giúp làm cho bằng được”.

Tiễn Tô Khiết ra về, Tiêu Hiểu Bạch ngồi tại chỗ suy ngẫm.

Phản ứng của Tô Khiết hoàn toàn giống như anh đã dự liệu về phản ứng của người vợ nạn nhân, tuy hơi vô tình thật, nhưng từ phản ứng hiện tại để xem xét thì Tô Khiết không thể là hung thủ, cũng không thể là kẻ chủ mưu thuê kẻ giết người.

Cho nên, khả năng phía bên này có thể loại trừ. Như vậy các manh mối phía Trần Doanh Doanh sẽ là khả nghi nhất. Số điện thoại di động lạ kia có lẽ là nhân tố quan trọng trong vụ án này.

Bạn trai của Trần Doanh Doanh tên gọi Hứa Đông, là một sinh viên năm thứ 2 Học viện Thể dục thể thao thành phố Thiên Nam, tầm vóc cao lớn, rất cường tráng, nếu không nhìn kỹ, sẽ cho rằng cậu ta là người từng bôn ba ngoài xã hội đã nhiều năm, chỉ ở trong đôi mắt cậu ta là còn mang chất nho nhã. Cậu ta hoàn toàn không biết Trần Doanh Doanh đã chết, mà chỉ cho rằng đã xảy ra việc cướp giật gì đó thôi. Khi gặp Tiêu Hiểu Bạch, cậu ta liên tục hỏi về Trần Doanh Doanh hiện đang ở đâu.

Khi thấy thi thể của Trần Doanh Doanh, thân hình mềm nhũn, lâu lắm không nói lên lời.

Hứa Đông cho biết, Trần Doanh Doanh cũng là sinh viên đại học, nhưng không phải ở Trường thể thao mà học ở Học viện Công nghệ. Họ quen biết nhau khi cùng sinh hoạt ở Hội liên hiệp sinh viên, đã ở cùng nhau gần nửa năm nay.

Tối hôm qua, cậu ta và Trần Doanh Doanh cãi nhau, Doanh Doanh tức giận đã rời khỏi nhà (đương nhiên là nhà họ thuê), cậu ta cũng cùng một người bạn khác bỏ đi chơi hết đêm, không ngờ hôm nay đã trở nên âm dương cách biệt.

Nghe xong những lời ấy, Tiêu Hiểu Bạch lấy di động của Trần Doanh Doanh ra, ghi lại số điện thọai lạ rồi đưa cho Hứa Đông: “Biết số này của ai không?”

Hứa Đông đón lấy, cầm xem, suy nghĩ một lát: “Rất quen, nhưng tôi không nhớ rõ, tôi đều ghi vào điện thoại thôi”

“Cậu soát xem sao”. Tiêu Hiểu Bạch nói.

Hứa Đông bấm số ấy, gọi đi, lại vội vàng tắt ngay, xem ra có vẻ bị bất ngờ.

“Là của ai?”

“Một sư muội của tôi, cũng giống tôi, đều ở môn điền kinh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.