“Chào quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện không có người nhận, lát sau xin gọi lại, cám ơn quý khách”. Giọng nữ điện tử vô hồn vang lên, Tiêu Hiểu Bạch có phần thất vọng.
Anh liên tục bấm gọi lại tới 3 lần, đều không có người nhận, Tiêu Hiểu Bạch thất vọng nhét điện thoại trả về túi vật chứng.
Di động của Chu Hiểu tìm thấy trong cốp xe, một chiếc di động kiểu mới rất đắt tiền, Tiêu Hiểu Bạch mò mẫm hồi lâu mới tìm được danh bạ, nhưng xem lâu lắm vẫn không biết số nào là của gia đình anh ta, các số trong điện thoại không được chú thích rõ ràng.
Lại suy nghĩ, anh lật giở đến nhật ký cuộc gọi, anh tìm thấy một cuộc gọi vào số máy cố định lúc 10 giờ tối qua, Tiêu Hiểu Bạch bấm gọi số này.
“Không phải anh đi công việc rồi sao? Sao lại về vào lúc này?”. Một giọng nữ rất mềm mại từ đầu kia truyền tới.
“Chào chị, tôi ở Cục Công An, xin hỏi đây có phải số của nhà anh Chu Hiểu không ạ?”
Bên kia im lặng khá lâu rồi hỏi lại vẻ hoài nghi: “Liệu anh có nhầm máy không?”
“Không đâu, chắc số này của chị, chúng tôi ở hiện trường vụ án, tìm thấy máy của Chu Hiểu”.
“Anh ấy sao rồi?”. Giọng nữ này nghe đã có phần run rảy.
“Tôi là cảnh sát hình sự”. Tiêu Hiểu Bạch im lặng khá lâu, mới bật ra câu nói ấy.
“Anh lừa tôi! Anh lừa tôi! Nhất định là anh lấy trộm máy của Hiểu rồi dọa tôi, có đúng không? Đúng không? Nói đi chứ!”. Điện thoại truyền lại giọng nói thất thanh như đã rối trí.
“Tôi ...”. Tiêu Hiểu Bạch không biết nói sao, chỉ nặng nề thở dài.
Nghe thấy tiếng thở dài của Tiêu Hiểu Bạch, đầu bên kia bỗng nhiên im lặng, không nói gì nữa, rất lâu sau mới nghe tiếng thút thít rất nhỏ truyền lại. Tiêu Hiểu Bạch định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời, lại vẫn là tiếng thở dài.
“Ở đâu?”.Người phụ nữ đã ngăn được tiếng khóc, run rảy hỏi.
“Tiểu khu Cảnh Nam – Nam Thành, cạnh công viên ấy. Chị đến đấy là nhìn thấy ngay”. Nói xong, Tiêu Hiểu Bạch tắt điện thoại, nhìn lên bầu trời trong xanh, anh đứng ngây tại chỗ.
Anh đã hiểu rõ, khi học trong trường cảnh sát, giáo viên đã nói câu này: Điều sợ nhất mà anh lính hình sự phải đối mặt không phải là thi thể rữa nát, cũng không phải cái độc ác hung bạo của tội phạm mà là bộ mặt đau khổ tuyệt vọng của người nhà nạn nhân.
“Việc này về sau ai làm thì làm, mình sẽ không làm nữa”. Tiêu Hiểu Bạch bỗng hoang mang nghĩ vậy.
Hơn 10 phút sau, tiểu Chu và tiểu Tiền vội chạy tới. Anh Lý đã về tới Cục, xác chết cũng đã di chuyển đi rồi. ở đây chỉ còn chiếc xe BMW đã tháo mất kính chắn gió và một đống vật chứng đã thu thập được
“Thật chẳng ra sao cả, anh Tiêu, đường tới đây bị tắc nghẽn nên đến chậm”. Tiểu Chu và tiểu Tiền thở không ra hơi, vừa nhìn cũng biết họ đã bỏ xe, chạy bộ tới.
Trong hai cậu, ai là người có khả năng giao tiếp với phụ nữ khá hơn?”. Câu hỏi của Tiêu Hiểu Bạch làm cho tiểu Chu và tiểu Tiền không hiểu đầu đuôi ra sao.
“Anh Tiêu, anh hỏi làm gì thế?”. Tiểu Tiền nhăn nhở hỏi lại.
“Đương nhiên có việc rồi, giao tiếp với phụ nữ cơ mà”. Tiểu Chu đứng bên cười chế nhạo.
“Để tôi, trước khi làm cảnh sát, tôi còn có biệt danh “Bạch mã công tử”, tán gái là tôi có tài đấy”. Tiểu Tiền khua môi rồi giơ cao tay xung phong nhận việc.
“Được rồi, một lát nữa vợ của nạn nhân nam sẽ tới đây, lúc đó cậu hãy giải thích với cô ấy sự việc xảy ra ở đây. Tôi và cậu Chu sẽ biểu lộ rất đau thương để phối hợp với cậu”.
Tiêu Hiểu Bạch vừa dứt lời, tiểu Tiền đã ôm mặt vẻ đau khổ, ngồi thụp xuống.
“Tôi tưởng là được làm việc hay hay chứ, thì ra là làm việc báo tang, tôi sợ nhất là thấy phụ nữ khóc, anh Tiêu, tôi không làm nữa đâu”.
Tiêu Hiểu Bạch mặc kệ, anh bước tới xe BMW, xác chết đã chuyển đi, nhưng các manh mối trong xe không được bỏ qua.
Tiểu Chu vẻ thông cảm, cười, vỗ vai tiểu Tiền, không nói gì, chạy theo Tiêu Hiểu Bạch.
Trên xe, máu theo ghế ngồi chảy xuống, để lại dấu vết đường cong thân thể phụ nữ rất rõ ràng, máu đã đông kết thành hòn, thành cục, trên mặt ghế ngồi bằng da thật hình thành rất nhiều vết nứt hình chân chim.
Tiêu Hiểu Bạch lục tìm rất kỹ trên xe, nhưng không phát hiện được thêm manh mối gì. Đến cuối cùng, dứt khoát đem túi đến, trong xe có gì, trong đầu nghĩ gì đều thu hết xếp vào túi vật chứng.
“Những thứ này đem về rồi bình tĩnh xử lý”. Hiện nay các đầu mối đều không rõ ràng, làm cho Tiêu Hiểu Bạch có cảm giác không thể ra tay được.
Thu xong vật chứng trong xe, Tiêu Hiểu Bạch gọi tiểu Chu và tiểu Tiền kiểm tra kỹ 4 xung quanh, đặc biệt phía trước đầu xe, hy vọng có thể tìm thấy manh mối có thể sử dụng, nhưng kết quả lại rất thất vọng.
Sau khi thu dọn xong, Tiêu Hiểu Bạch kiểm tra lại vật chứng đã có trong tay, anh thở dài. Hiện tại, chứng cứ có thể sử dụng rõ nhất, có lẽ chỉ là cây cốt thép kia, nhưng nếu chỉ dựa vào dấu vết cầm nắm còn mơ hồ trên bề mặt thì làm sao có thể triển khai điều tra đây?
Nhưng vụ án này rất giống như giết người vì tình, có lẽ nên bắt đầu điều tra từ các mối quan hệ của hai nạn nhân, chắc sẽ có thu hoạch. Nhưng vấn đề hiện nay là: Thân phận của nạn nhân nữ, cơ bản vẫn chưa xác định được, hay phải ra thông cáo.
Tiêu Hiểu Bạch đang trầm tư cân nhắc, bỗng có chuông của điện thoại di động, anh rút điện thoại trong túi áo ra, nhưng không phải của mình.
“Này 2 cậu, điện thoại của ai?”
“Không phải!”. Tiểu Chu và tiểu Tiền cùng móc điện thoại ra rồi cùng lắc đầu.
Lúc này Tiêu Hiểu Bạch mới phát hiện ra, là của điện thoại nằm trong túi vật chứng. Mở túi vật chứng, màn hình trên điện thoại của nạn nhân nữ đang lóe sáng, nó hiện lên số điện thoại đang gọi tới là: Chồng.
Tiêu Hiểu Bạch hơi do dự, rồi cũng nối thông máy.
“A lô! Xin chào ...”. Vừa nói được một câu, đối phương tắt máy luôn.
Vừa đặt máy xuống, chưa kịp phản ứng gì, chuông điện thoại lại vang lên.
“A lô! Xin chào”.
Đối phương do dự trong thoáng chốc: “Xin lỗi, phải máy của Trần Doanh Doanh không? Anh là ai vậy?”
“Tôi là người của Cục Công An, ở hiện trường một vụ án, chúng tôi phát hiện ra chiếc điện thoại này, anh có phải là chồng của Trần Doanh Doanh không ạ?”.
“Không phải, tôi là bạn trai,chúng tôi chưa kết hôn, Doanh Doanh đã xảy ra việc gì vậy?”.
Tiêu Hiểu Bạch vừa định nói, nhưng sực nghĩ ra hình như hôm nay mình luôn là người báo tang, nên ngừng lại một lát: “Là thế này, mời anh đến Cục Công An một chuyến, để phối hợp công tác điều tra với chúng tôi, việc cụ thể ta sẽ nói sau”.
Đặt điện thoại xuống, Tiêu Hiểu Bạch tự thầm than thở, tại sao mình toàn phải làm những việc như thế này.
Trong vô thức, anh mở tin nhắn của Trần Doanh Doanh, tiện tay vuốt xuống. Một dòng tin nhắn xuất hiện: “Nếu mi không rời bỏ anh ấy, ta sẽ cho mi chết khổ sở, cho mi chết hết sức khó coi!”