“Chết khoái cảm để chỉ người trong điều kiện ngạt thở hoặc thiếu dưỡng khí thì khoái cảm tình dục sẽ dẫn đến hiện tượng khoái cảm tột đỉnh. Hiện tượng này từ sớm đã được giới đao phủ phương tây phát hiện ra, họ phát hiện khi hành hình bằng phương thức treo cổ, ở phạm nhân xuất hiện hiện tượng cương cứng, xuất tinh ồ ạt, từ đó việc do ngạt thở mà dẫn đến hiện tượng khoái cảm rồi chết được gọi là “chết khoái cảm”.
(Ở đây, người viết nghiêm túc cảnh cáo các vị đọc giả, chớ thấy việc thuật lại ở điểm này mà truy tìm khoái cảm kiểu ngạt thở, phương thức này hết sức nguy hiểm, năm 2007, có một đôi tình nhân, khi sử dụng cách thức này, người đàn ông đã lỡ bóp chết bạn gái. Một lần nữa, xin cảnh cáo)
“A, có việc này à? 2 người trong xe, lại không phải chết do ngạt thở, vì sao lại là chết khoái cảm?”. Tiêu Hiểu Bạch không hiểu hỏi lại.
“Cây cốt thép xuyên qua phổi, dẫn đến không thể hô hấp có khác gì ngạt thở đâu, thế mà cái khoái cảm của người còn có quan hệ với cả sự sợ hãi và đau đớn nữa, cho nên mới xuất hiện sự bạo hành trong tình dục. 2 con người này đang khi khoái cảm bỗng nhiên bị thanh cốt thép đâm vào, khả năng cái đau đớn nhanh đến đó cùng với sự ngạt thở do phổi bị thương, làm cho họ đạt đến khoái cảm tột đỉnh, theo ngay sau đó là cái chết”.
Có phát hiện manh mối gì khác nữa không?”. Tiêu Hiểu Bạch thấy anh Lý định mở hộp thoại liền vội vàng chuyển luôn đề tài.
“Trong xe đều là dấu vết và vết máu của 2 người, không phát hiện dấu vết của ngoại lực xâm nhập. Có phát hiện 5,6 dấu vân tay của người lạ, nhưng tôi đoán đó là của người nhà hoặc bạn bè chủ xe. Duy nhất có thể để nghiên cứu chính là thanh cốt thép, trên thanh cốt thép có dấu cầm nắm của bàn tay, nhưng không phát hiện dấu vết để lại có thể sử dụng được”.
“Dấu cầm nắm à?”
“Tay có nước, nắm vào cốt thép, sau khi khô để lại dấu vết, đã hơi han rỉ”. Anh Lý chỉ vào thanh cốt thép đặt ở bên cạnh.
Đó là dấu cầm nắm không thật rõ ràng, lớp rỉ trên mặt cũng không rõ lắm, ở đoạn giữa thanh cốt thép đã dính đầy vết máu, trên bề mặt còn thấy dấu vết giữa các ngón tay, tuy không thể lấy được dấu vân tay, nhưng vẫn có thể nhận ra qua độ to nhỏ và hình dạng ngón tay.
Đây có thể là dấu vết để lại của đàn ông, ngón tay to thô, đốt ngón hơi dài.
“Trừ thứ này ra, còn có manh mối gì khác nữa không?”. Tiêu Hiểu Bạch lại hỏi anh Lý.
Anh Lý bĩu môi, không trả lời.
Tiêu Hiểu Bạch dùng tay nâng nâng thanh cốt thép, thanh này dài khoảng 2 mét, nặng khoảng 1,5 kg, nó ngắn hơn nhưng nặng hơn một mũi lao.
Nhìn về hướng trước đầu xe, ở đó có một bãi cỏ rộng, Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ một lát, đặt thanh cốt thép xuống, anh bước về phía đó.
Đây là khoảng đất rất trống trải, phần đường là đoạn giảm tốc trước bãi đỗ xe. Phía trước dải giảm tốc là tòa nhà ở cao tầng.
Tiêu Hiểu Bạch quay mặt về phía xe BMW, đi lùi lại một đoạn, sau đó thực hiện động tác giống như vận động viên phóng lao, chạy đà một đoạn rồi giả như phóng lao.
“Gần giống như vậy”. Tiêu Hiểu Bạch tự nhủ thầm.
“Đã nghĩ ra chưa?”. Anh Lý thấy Tiêu Hiểu Bạch bước lại liền cười và hỏi.
“Ôi, đã sắp nghĩ ra, nhưng vẫn còn có điểm chưa rõ, thằng cha này sao không chọn cách trực tiếp ra tay, mà lại chọn cách khó chính xác như thế này”.
Đối với hung thủ, chúng muốn đối phương phải chết, đại đa số chúng lập ra kế hoạch và tiến hành phương thức sao cho đảm bảo hạ thủ được đối phương. Cách thức phóng cây cốt thép này, rất dễ xảy ra sai lệch, cũng không chắc chắn hạ sát được đối phương, việc lựa chọn phương thức này rõ ràng là điều kỳ lạ.
“Việc này pháp y chúng tôi không thể xem xét được, đây là việc của cậu. Tôi cảm thấy, có lẽ hung thủ rất phẫn nộ, nó dùng phương thức quen thuộc nhất của mình, cũng có khả năng chỉ là để hù dọa đối phương, không ngờ lại làm cho họ chết. Tôi chỉ nói bừa thôi, đừng để ảnh hưởng tới tư duy của cậu”. Anh Lý chỉ nói vài câu, rồi lại bận rộn với công việc của mình.
Tiêu Hiểu Bạch đi đi lại lại tại bãi đỗ xe, đầu óc anh quay cuồng.
Đối phương là một vận động viên? Nếu không sao lại sử dụng phương thức phóng lao? Mà theo lực phóng lao, không trải qua huấn luyện thì không thể thực hiện được, nếu là như vậy thì phạm vi vụ án này được thu hẹp đi rất nhiều.
Nhưng giả dụ nếu đối phương thực sự có ý mưu sát thì hắn phải theo dõi từ xa rồi mới tới đây, đi theo dõi mà lại mang theo thanh cốt thép làm hung khí hay sao?”
Thanh cốt thép chỉ có thể tìm được ngay ở đây. Như vậy chắc chắn đối phương thuộc về dạng bị kích động bột phát.
Người đàn ông khi bị phẫn nộ, có lẽ là do nhìn thấy người đàn bà phản bội mình. Nhưng tại sao 2 người trong xe BMW này có vẻ không phải là tình nhân thực sự mà giống như vụng trộm vậy.
Nghĩ tới đây, Tiêu Hiểu Bạch dừng bước.
“Anh Lý, ở hiện trường có phát hiện được ví tiền hoặc chứng minh thư gì đó của hai người không?”
“Có ví tiền, nhưng tôi chưa mở ra xem, đặt ở kia kìa”. Anh Lý chỉ vào một chiếc túi vật chứng đặt ở bên cạnh: “Tiểu Tiêu, việc của tôi ở đây sắp xong rồi, chuẩn bị gọi người đưa thi thể về Cục để giải phẫu, hiện trường giờ là của cậu đấy”.
Anh Lý vừa nói, vừa gọi người đến, đưa thi thể vào túi vận chuyển, chuẩn bị đưa về Cục.
Tiêu Hiểu Bạch móc ví của hai người ra khỏi túi vật chứng.
Ví tiền đại loại bị quần áo đè lên, cùng vứt ở trong xe, đã bị máu ngấm vào.
Tiêu Hiểu Bạch nhẹ nhàng mở ví, máu dính bên ngoài ví nhưng cũng đã làm các thứ bên trong dính liền với nhau, đây là ví của người đàn ông. Bên trong có số tiền giấy 100 đồng, khoảng 3000 đồng gì đó, có mấy thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng. Trong túi áo còn bằng lái xe và mấy thứ giấy tờ khác.
Nạn nhân nam tên là Chu Hiểu, nhìn khoảng ngoài 30 tuổi, xe BMW là của anh ta.
Tiêu Hiểu Bạch đặt ví của anh ta xuống, lắc đầu. Hung thủ với anh ta chắc là không có quan hệ gì. Dù cho người phụ nữ nổi cơn ghen ghê gớm đến mức nào, dù có sức khỏe đến đâu cũng không thể biến họ thành đại lực sĩ, phóng được cây cốt thép xuyên chết hai người được. Người phụ nữ gặp phải tình huống ấy, đại đa số là khóc, là làm ầm ỹ lên, sau đó là giở thói Hồ ly tinh lao vào giằng xé đối phương mà thôi.
Ví của nạn nhân nữ chỉ có gần 500 đồng, trừ vài thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng và thẻ Thẩm mỹ, không có chứng minh thư và giấy tờ gì liên quan.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Hiểu Bạch lật điện thoại di động của cô ta.
Đây là chiếc điện thoại rất đẹp, bên trên dán đầy đồ trang sức, mặt sau điện thoại, một tấm ảnh có khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ của cô ta, bên cạnh có khuôn mặt của một người đàn ông khác.
Mở phím khóa trên điện thoại, Tiêu Hiểu Bạch bắt đầu tìm danh bạ.
Bỗng một cái tên trong danh bạ đập vào mắt anh.
Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ, bấm gọi số này, màn hình điện thoại hiển thị: “Đang gọi chồng”