[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 3 - VUI CHƠI ĐẾN CHẾT-Chương 2 : Tiểu khu Cảnh Lâm




“Tình yêu giành cho anh luôn lặng lẽ, luôn lặng lẽ ....”

Bài hát từ điện thoại NOKIA 6600 vang lên, kéo Tiêu Hiểu Bạch tỉnh lại từ trong mộng.

“Ai nhỉ, vừa sớm tinh mơ đã gọi!”. Tiêu Hiểu Bạch vừa lẩm bẩm vừa bấm phím nghe.

“Tiểu Tiêu, tôi, Trương Yến đây, trong công viên của tiểu khu Cảnh Lam ở Nam Thành, phát hiện 2 xác chết, Cục yêu cầu điện thoại cho anh hãy khẩn trương đến ngay hiện trường”. Vừa sáng sớm nghe tiếng nói của Trương Yến, tức là giọng con gái, làm cho ta thực không vui vẻ.

Tiêu Hiểu Bạch đặt điện thoại xuống, nhanh chóng bật dậy, vừa mặc quần áo vừa chửi thầm: “Ngày nghỉ hôm nay lại phải ăn mì ăn liền rồi...”

“Chú Hiểu Bạch, chú phải đi đâu?”. Trên chiếc giường nhỏ, Lý Dũng cũng đã thức hẳn, lồm cồm bò dậy: “Chú Hiểu Bạch đã đồng ý hôm nay đưa cháu đi chơi khu giải trí cơ mà”.

“Bé Dũng ngoan nào, hôm nay chú có việc bận. Đúng, phải dậy nhanh lên, hôm nay bé Dũng xuống chơi chỗ cô Vương ở dưới nhà nhé, có được không?”

“Cháu không thích chơi ở đấy, cô ấy suốt ngày chơi mà chược, không có ai chơi với cháu”. Lý Dũng bĩu môi, rõ ràng không muốn.

“Bé Dũng ngoan, tối về chú mang đồ ăn nhanh cho cháu, hôm nay chịu khó chơi chỗ cô Vương một ngày, được không nào?”

“Được ạ, chú về sớm nhé”.

“Chú hứa về sớm chơi với cháu. Được rồi, dậy mặc quần áo nhanh lên, chú đang rất vội”.

Hai chú cháu bận rộn khá lâu, cuối cùng quần áo cũng chỉnh tề, đi xuống gác dưới.

“Chị Vương, hôm nay tôi có việc phải ra ngoài, phiền chị lo cho cháu Dũng nhé. Xin chị cho ngay 2 suất bánh mì và sữa như nhau”. Anh vừa nói vừa đưa ra tờ 50 đồng.

Đón bánh mì và sữa, chia cho Lý Dũng một suất, Tiêu Hiểu Bạch vuốt nhẹ lên má cháu: “Hôm nay bé Dũng ngoan ngoãn ở đây nhé, khi về chú mang đồ ăn cho”. Lý Dũng không phàn nàn gì, gật đầu. Tiêu Hiểu Bạch cười với nó rồi quay mình đi thẳng.

“Tiểu Tiêu, trả lại tiền anh này”.

“Không cần đâu, để bé Dũng ăn trưa, nói thế nào nhỉ, coi như tôi đặt bài mà chược ở chị đấy.

“Anh xem, sao lại khách sáo với tôi thế...”. Tuy nói vậy nhưng chị ta vẫn cầm tiền cất luôn vào ngăn kéo.

Nhìn sang, đã thấy Tiêu Hiểu Bạch vừa gặm bánh mì, vừa uống sữa, vừa chạy ra ngoài.

7 giờ 10 phút, tiểu khu Cảnh Lam - Nam Thành.`

Bên cạnh công viên Cảnh Lam, mấy dải băng cảnh giới vây chiếc xe BMW vào trong, anh Lý đang bận túi bụi trước cánh cửa xe đã mở.

“Anh Lý, tình hình ra sao?”. Tiêu Hiểu Bạch chui vào trong vòng đai cảnh giới, đến trước đầu xe.

“Tình hình ra sao? Hai kẻ đang sống sờ sờ, để cái mông trần bị xuyên thành cái kẹo hồ lô, cái cây ghim ấy quá chặt, không lôi ra được, tôi vừa nói tiểu Trương gọi cho bên phòng cháy đến giúp, họ có dụng cụ chuyên dùng, tôi đang chuẩn bị để họ cưa luôn nóc xe đi.”

“Đội phòng cháy? Thế thì không hay rồi, họ không hiểu gì sẽ phá hỏng chứng cứ ở hiện trường mất”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn vào trong xe, 2 thân hình khỏa thân, mặt úp và ôm chặt lấy nhau, bị một thanh cốt thép xuyên qua vào phần ngực, ghìm chặt xuống ghế ngồi.

“Nhìn gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy việc này à?”. Anh Lý rõ ràng có phần giận dữ vì ngày nghỉ bị gọi đi làm việc, giờ trút sang Tiêu Hiểu Bạch, còn cốc mạnh một cái lên đầu anh.

“Hai kẻ này đúng là bị chết khi đang làm chuyện ấy?”. Tiêu Hiểu Bạch vò đầu vò tai, hỏi: “Cái kiểu chết này kể cũng hay đấy nhỉ? Anh Lý, trước đây anh đã nhìn thấy chưa?”

“Nhìn, nhìn, nhìn cái đầu chó của cậu ấy, nếu chỉ là cái đít người chết thì thấy nhiều rồi, nhưng bị thanh cốt thép xuyên qua cùng chết trong xe thì đúng là lần đầu tiên tôi thấy đấy”. Anh Lý vừa nói vừa cầm cái kẹp gắp sợi tóc từ trong xe cho vào túi vật chứng: “Nhưng nói thực, cô gái này đẹp quá mà lại chết thảm như thế này”.

Tiêu Hiểu Bạch nghe anh Lý nói vậy bèn bước tới cửa xe, nhìn thật kỹ.

Mắt của nạn nhân nữ mở trừng trừng, từ lỗ mũi và miệng máu tuôn ra đầy cả nửa thân trên, cộng thêm máu của nạn nhân nam chảy ra hòa lẫn vào nhau, đã đóng thành vẩy, lộ rõ trên lớp da trắng, nhìn thật muốn buồn nôn.

“Các anh làm nghề pháp y, nhìn mặt người chết quen rồi, chứ nhìn khuôn mặt đầy máu thế kia mà anh vẫn có thể nhìn ra đẹp hay xấu, tôi thì chịu, không thể nhận ra”. Nhìn lại đến mấy lượt, Tiêu Hiểu Bạch đành bỏ qua, người đàn bà chết mắt trợn trừng, nhìn thế nào cũng không thể thấy đẹp.

“Nói bọn trẻ các cậu, chỉ biết nhìn đàn bà có cái mặt trát đầy các thứ dày như bức tường thành thôi, cơ bản không biết thưởng thức cái đẹp. Ôi dào, thanh cốt thép này xuyên qua cả ghế ngồi, ghê thật”.

Vừa lúc, người của đội phòng cháy đã đến.

Anh Lý liền chỉ huy họ tháo rời kính chắn gió, sau đó rút thanh cốt thép ra.

Tiêu Hiểu Bạch đứng bên xem, thấy anh Lý đã làm xong liền thở phào nhẹ nhõm: “Tôi vẫn cho rằng anh cho cắt rời nóc xe ra thật”.

“Cắt rời? Cậu đùa đấy à, cắt rời chiếc BMW, người nhà họ không đến bắt đền tôi à, Cục có cho thanh toán không hay cậu thanh toán cho tôi? Chỉ cần rút được thanh cốt thép ra thì có thể đưa 2 kẻ tội nghiệp này ra ngoài được rồi. Cậu làm như tôi là kẻ ngốc nghếch lắm ấy”.

Anh Lý lay lay thân thể nạn nhân nam, phát hiện toàn thân đã cứng đờ, mà nạn nhân nữ thì ôm chặt vào anh ta, cơ bản không thể tách họ ra được. Không thể làm gì khác, anh rảo bước đến chỗ ngồi bên cạnh: “Hai kẻ này chết trong khoảng từ 10 giờ tối hôm qua đến 2 giờ sớm hôm nay, thời gian cụ thể rất khó tính toán”.

“Sao lại mơ hồ thế? Thời gian không chính xác hơn được sao?”

“Chiếc xe này về đêm đã chạy điều hòa nóng, nhưng sau đó hơi nóng đã ngừng, nếu theo nhiệt độ của thi thể, thì sẽ có sai lệch nhiều; Nếu theo độ cứng để tính toán, thì 2 con người này đã trải qua lượng vận động kịch liệt, cũng sẽ có sai lệch; Nếu theo phản ứng của đồng tử để xem xét thì đã vượt qua hơn 6 tiếng nhưng dưới 12 tiếng đồng hồ, cho nên tôi chỉ có thể cho cậu biết về thời gian đại thể là như vậy”.

Anh Lý kiểm tra dấu vết thi thể: “Đây là hiện trường xảy ra án, thi thể chưa bị xê dịch”.

“Nào, lại giúp một tay, di chuyển 2 cái xác này”. Anh Lý gọi.

Tiêu Hiểu Bạch xỏ găng tay, hợp sức cùng anh Lý kéo 2 thi thể ra, giữa hai người đã có được một khe hở.

“Đây là cái gì? Dịch thể đông kết à? Sao mà nhiều như vậy?”. Tiêu Hiểu Bạch chỉ phần dưới của 2 thi thể, vì phần bụng dưới của 2 người dính chặt vào nhau, máu không chảy tới được, nhưng ở đó lại đầy dấu vết dịch thể màu trắng.

“À, đại khái là cái chết khoái cảm đấy”. Anh Lý trả lời.

“Chết khoái cảm là cái quái gì vậy?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.