Lý Kha ôm chặt lấy vợ, trong óc vô số ý nghĩ lóe lên, thậm chí giết người luôn rồi chạy trốn anh ta cũng đã nghĩ đến, nhưng nhìn 3 cảnh sát ngoài ban công đều là người lực lưỡng, trẻ khỏe nên ý nghĩ ấy chỉ thoáng lướt qua.
3 cảnh sát ngoài ban công đã xong việc, họ bước vào phòng khách, Lý Kha chợt lo lắng, anh ôm chặt lấy vợ, anh sợ chỉ một lát nữa thôi, sẽ không nhìn thấy vợ nữa.
“Anh không phải lo lắng thế đâu, sơ ý làm rơi vật từ trên cao xuống không phải chịu trách nhiệm hình sự, bên kia họ sẽ chỉ yêu cầu bồi thường một khoản tiền nhất định, cứ yên tâm đi, nhìn 2 người cứ như sinh ly tử biệt không bằng”. Người cảnh sát trẻ mỉm cười với Lý Kha.
Nghe được câu ấy, Lý Kha thở phào, người vợ trong lòng anh mềm nhũn, ngã nhào xuống đất, Lý Kha vội bế vợ, đặt ngồi trên ghế sô pha.
“Hình phạt cụ thể trong vụ này tôi cũng không thật rõ lắm, nhưng nếu anh chị nhận sai với thái độ tốt, đối phương chắc cũng không đòi bồi thường quá cao đâu”. Tiêu Hiểu Bạch an ủi vợ chồng anh ta vài câu rồi từ biệt ra về.
Lý Kha ôm lấy vợ đang mềm nhũn vô hồn, vừa an ủi vừa lẩm bẩm: Lại phải dùng tiền, những ngày này sao mà xúi quẩy thế.
Rời khỏi tiểu khu Cảnh Lam, nhóm 3 người Tiêu Hiểu Bạch trở về Cục, đem mẫu xi măng và thanh cốt thép thu thập từ nhà Lý Kha giao cho đồng nghiệp phòng kỹ thuật.
Dấu cắt của thanh cốt thép rất nhanh đã có kết quả, dấu cắt này hoàn toàn giống vết cắt của thanh cốt thép thu ở hiện trường, việc kiểm nghiệm thành phần xi măng chưa thể nhanh được nhưng theo các chứng cứ đã có, cái chết của Chu Hiểu và Trần Doanh Doanh đúng là chết do tai nạn ngoài ý muốn và không phải do người khác cố ý gây ra.
“Đúng rồi, anh Tiêu. Hình như lúc trước đồng nghiệp phòng kỹ thuật nói trên thanh cốt thép còn có dấu máu của người lạ?”. Tiểu Tiền đột nhiên hỏi.
“Có lẽ là của sư phụ tu bổ nhà trong lúc làm việc thiếu cẩn thận nên tự làm chảy máu tay mình thôi, để hỏi chủ hộ là biết ngay mà”.
Khi Tiêu Hiểu Bạch báo kết quả cho Tô Khiết, Tô Khiết vẫn giữ nét mặt lạnh tanh, nghe chồng mình chết vì tai nạn bất ngờ, mà chết vì biến dạng về lực học có xác suất cực nhỏ làm cô không khỏi ngậm ngùi.
“Cán bộ Tiêu, anh có tin là có báo ứng không?”.
“Nói thực, tôi không tin, nhưng tôi có cảm giác, con người ta dù làm gì cũng phải có lương tâm với chính mình. Nhưng nói lại, tài sản sự nghiệp của chồng chị đều là của chính đáng cơ mà, tại sao chị lại nói vậy”. Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy có gì đó rất lạ kỳ.
“Chính đáng? Để trở thành bậc phú hào, có bao nhiêu kẻ dám nói mình trong sạch? Thôi, đằng nào người cũng chết rồi, tôi cũng không cần bận tâm nhiều nữa”. Nhìn Tô Khiết có vẻ như rất cởi mở.
“Tôi còn một vấn đề”. Tiêu Hiểu Bạch vẻ như khó nói.
“Mời nói đi”.
“Tôi còn tính tới những việc còn lại? Bao gồm cả việc khởi kiện đôi vợ chồng kia .... Họ xem ra rất không giàu có, tôi mong chị sẽ giơ cao đánh khẽ, khi yêu cầu bồi thường, xin hãy cân nhắc tí chút đến khả năng kinh tế của họ?”.
Sau khi nghe Tiêu Hiểu Bạch nói xong câu nói đó, Tô Khiết nhìn anh rất lâu rồi mới lên tiếng: “Cán bộ Tiêu, tôi cảm thấy anh là người rất thú vị, là một cảnh sát, bụng dạ anh quá mềm yếu đấy. Được rồi, đề nghị của anh, tôi sẽ xem xét”.
Tô Khiết vừa nói, vừa mở chiếc sắc của mình, lấy ra một tờ séc: “Cái này giành cho anh, gọi là phí vất vả, anh cầm lấy đi”.
“Bà Tô ạ, tôi rất cảm ơn lòng tốt của bà, nhưng tôi chỉ làm theo chức phận của tôi, số tiền này tôi không thể nhận được, gọi là không có công, không hưởng lộc”.
Tô Khiết tỏ ra rất ngạc nhiên, qua đi rất lâu mới cầm lại tờ séc: “Cán bộ Tiêu, anh đúng là người vì mọi người, làm cho tôi rất kính trọng, cám ơn anh!”.
“Bà nói khách sáo quá. Nhưng, ở đây tôi vẫn còn một chút việc, thật sự cần được bà giúp đỡ”. Tiêu Hiểu Bạch gãi đầu, như rất khó nói.
“Việc gì vậy, cứ nói đi”.
“Là việc về tiền ...”. Tiêu Hiểu Bạch cười ngượng nghịu.
Trong mắt của Tô Khiết bỗng chốc chứa đầy sự khinh bỉ, thì ra vừa rồi chỉ là giả thanh cao là để đạt được lợi ích nhiều hơn đây: “Nói đi, cần bao nhiêu?”. Tô Khiết mở túi sắc.
“Tờ phiếu thu này là trong khi làm án, tôi mua thịt lợn về làm thực nghiệm, Cục không cho thanh toán ... bà xem, bà có thể thanh toán cho không?”. Khuôn mặt Tiêu Hiểu Bạch đỏ bừng lên: “Thực sự là không có tiền, phải đợi kỳ lĩnh lương sau, không biết đến bao giờ! Thôi cứ tính là cho tôi vay cũng được”.
Tô Khiết đón tờ phiếu thu, nhìn rất lâu, không nói. Đột nhiên cô đi đến bên Tiêu Hiểu Bạch, nhón gót chân lên hôn vào má Tiêu Hiểu Bạch: “Tôi đã nhận ra, hình như tôi rất thích anh rồi đấy”.
Tiêu Hiểu Bạch đứng sững sờ tại chỗ, trong đầu kêu ong ong, đến khi Tô Khiết đã rời đi hẳn mới có phản ứng, vội cầm tiền để trên bàn đuổi theo: “Bà Tô, bà đưa nhiều tiền quá!”.
“Tạm cho anh mượn đấy, đợi khi anh có tiền, tôi sẽ tìm đòi lại”. Tô Khiết thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn Tiêu Hiểu Bạch với nụ cười ngọt lịm.
Xe đã đi xa, Tiêu Hiểu Bạch vẫn đứng ngây tại chỗ.
“Được rồi, anh Tiêu. Anh đã làm cho phú bà dính nhanh đến thế”. Tiểu Tiền chạy lại cười trêu chọc.
“Cái thằng này, muốn chết hả?! Được thôi! Tớ vay 200 đồng thôi không trả nữa nhé”.
“Ối! Không nên! Anh Tiêu, tôi sai rồi, được không!”. Tiểu Tiền buột ra tiếng kêu ai oán.
Sau này, Tô Khiết không khởi kiện gia đình Lý Kha, khi bố mẹ Trần Doanh Doanh đến nhà trường làm thủ tục, cô còn ủy thác cho nhà trường lấy danh nghĩa cá nhân bồi thường cho bố mẹ Trần Doanh Doanh 10 vạn đồng, theo cách nói của cô, nếu chồng cô không làm bậy thì Trần Doanh Doanh không bị chết, đó chỉ là phí đền tội mà thôi.
Đến đây, vụ án hết sức lạ kỳ này đã đến hồi kết.
-------------------------------