[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 3 - VUI CHƠI ĐẾN CHẾT-Chương 16 : Võ sĩ cổ đại




Lời nói của tiểu Tiền làm cho Tiêu Hiểu Bạch thoáng chốc sững sờ: Phải rồi, ngay từ đầu mình không hề nghi ngờ Tô Khiết? Nhà giàu chăng, tranh chấp tài sản giữa vợ với chồng trên công đường xưa nay đâu có ít, vì tranh chấp tài sản nên việc xúi giục giết người cũng không phải chưa từng có, vì sao mình lại tin tưởng vào Tô Khiết đến vậy, chưa hề nghi ngờ cô ta.

Biểu hiện đau thương lúc đầu, sau đó là biểu hiện rất trấn tĩnh của cô ta đã để cho mình gạt cô ta ra khỏi đối tượng nghi vấn, nhưng mình cũng chưa cân nhắc thật kỹ, cô ta cũng rất có khả năng là hung thủ.

Ghen tuông, ngoài luồng, tài sản. Chỉ một trong 3 điều kiện ấy thôi cũng đủ để trở thành nguyên nhân giết chết quan hệ vợ chồng. Khi nhìn thấy chồng mình chết cùng người đàn bà khác, biểu hiện của Tô Khiết lại rất bình tĩnh, theo cách nói của cô ta, những việc đó cô đã biết từ lâu, nhưng người đàn bà nào lại dễ tha thứ cho chồng mình làm việc ma quỷ với người đàn bà khác?

“Thế này thì xem ra tôi đã sơ ý bỏ qua. Tô Khiết cũng là đối tượng nghi vấn rất lớn, nhưng vấn đề hiện nay là, chúng ta phải phán đoán thế nào, có hay không hành vi mua sát thủ của cô ta, tự cô ta thì không thể làm được việc phóng thanh cốt thép giết người. Mà tôi có cảm giác rằng là một phụ nữ thông minh, lại có lý trí thì việc chồng làm việc xấu với người đàn bà khác cũng không thể dẫn cô ta tới chỗ thông đồng với sát thủ?”

“Lầm! Anh Tiêu, các nhà tội phạm học nước ngoài từng phân tích, những vụ mưu sát vợ hoặc chồng thường là do bên đi ngoài luồng thực hiện”. Tiểu Tiền có vẻ đắc ý.

“Bên đi ngoài luồng, ý của cậu là gì?”. Tiêu Hiểu Bạch ngạc nhiên.

“Đúng! Ngoài luồng, rất có khả năng là Tô Khiết”. Tiểu Tiền vẻ như đã có dự tính trước.

“Anh Tiêu, khẳng định Tiền Xuyên Tử đã biết cái gì đó, hãy nhanh chóng thẩm vấn bức cung ngay, móc cái bẩn thỉu trong bụng nó ra”. Tiểu Chu đang lái xe nói chõ vào.

Nghe tiểu Chu, Tiêu Hiểu Bạch làm động tác như chuẩn bị đánh, tiểu Tiền vội vã xin tha.

“Anh Tiêu, tôi có một người bạn làm việc tại một tạp chí tuần, chuyên về đề tài giải trí, nửa đêm hôm qua gọi điện tán gẫu với tôi, trong khi trò chuyện, cậu ta nói hình như cậu ta có ấn tượng về vợ của Chu Hiểu, tôi không dám khẳng định, chỉ là suy đoán thôi. Anh có biết loại tạp chí tin vịt ấy không, toàn là về chuyện vụng tình này nọ, cho nên tôi mới nói thế”.

“Tiền Xuyên Tử chết tiệt, đầu mối quan trọng thế mà không báo cáo!”.

“Không phải, không phải đâu. Cái loại tạp chí tin vịt này, rất nhiều tin bịa đặt, tôi không dám nói bừa!”.

“Đi, đi tìm người bạn ấy của cậu”. Tiêu Hiểu Bạch bỗng phấn khởi hẳn lên.

“Đầu lợn, hắn làm việc ở tòa nhà văn phòng trên đường Bát Nhất ấy, tới phía trước ngoặt vào là được.

Trong một tòa nhà văn phòng cũ kỹ trên đường Bát Nhất, Tiêu Hiểu Bạch gặp được người bạn ấy của tiểu Tiền, một thanh niên còn trẻ đeo cặp kính cận rất nặng, sau hồi chào hỏi xã giao, Tiêu Hiểu Bạch nói rõ mục đích cuộc gặp.

“Việc này tôi không rõ lắm, tôi chỉ gặp anh Tập biên tập, việc cụ thể hơn phải hỏi đến Chủ biên”. Người này vò đầu vì thấy khó xử.

“Thế cũng được, phiền anh hỏi xem Chủ biên có rỗi không, chúng tôi muốn nói chuyện với anh ấy, được không?”

Nửa giờ sau, nhóm Tiêu Hiểu Bạch rời khỏi đấy với một tấm các trên tay.

Theo cách nói của ông Chủ biên, vợ Chu Hiểu từng bị một nhiếp ảnh gia tự do chụp được một số ảnh rất thân thiết với một người đàn ông lạ trong tiệm cà phê, sau đó số ảnh này được đương sự mua lại với giá cao đem đi mất.

Tấm các trong tay Tiêu Hiểu Bạch chính là tấm các của nhà nhiếp ảnh này, theo ông Chủ biên, anh ta đã theo dõi người đàn ông thân thiết với Tô Khiết, anh ta biết nơi làm việc của người này.

Tiêu Hiểu Bạch thử gọi điện liên hệ, nhưng nhà nhiếp ảnh cho biết anh ta hiện không ở trong thành phố, anh ta cũng đồng ý sáng mai sẽ đưa Tiêu Hiểu Bạch đến chỗ làm việc của người đàn ông kia, nhưng cần có khoản thù lao nhất định.

Công việc xong đã hơn 4 giờ chiều, mấy người dừng lại quầy siêu thị nhỏ bên đường mua vài chiếc bánh mì, nhai ngấu nghiến.

“Anh Tiêu, bây giờ chúng ta làm gì? Hay hôm nay làm tới đây thôi, nghỉ sớm tí chút đi!”. Tiểu Tiền nói với giọng ngọt như hương táo.

“Được! Hôm nay tới đây thôi, đã lâu rồi tôi không được thư thái, đằng nào thì ngày mai mới gặp được nhiếp ảnh gia kia, hôm nay nghỉ sớm về nhà”.

“Muôn năm!”. Tiểu Tiền nhảy dựng lên: “Lâu lắm không được về sớm, thật hạnh phúc!”.

“Đi, tiểu Chu, lái xe đi, đến nhà tiểu Tiền trước, tớ đón tiểu Dũng về”.

“Anh Tiêu, thật đúng lúc, tối nay về ăn cơm ở nhà tôi, tôi thường nhắc đến anh với bố mẹ tôi, các cụ đều muốn gặp anh, anh trai và chị dâu tôi tối nay cũng ở nhà, có cả tiểu Chu nữa, chúng ta cùng ăn tối, nói cho anh biết nhé, bố tôi nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món sườn chua ngọt, ông làm thật tuyệt vời”.

Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Chu đưa mắt nhìn nhau, cười gượng, bây giờ không đi không được, tiểu Tiền nhất định không nghe.

Từ nhà tiểu Tiền ra, đã hơn 9 giờ tối, Tiêu Hiểu Bạch bế bé Dũng ngồi lên xe, tiểu Chu phóng rất nhanh, đưa họ về nhà.

Cả nhà tiểu Tiền đều rất nhiệt tình, đặc biệt là bố và mẹ tiểu Tiền, ra sức gắp thức ăn vào bát Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Chu, làm cho cả hai ăn no đến độ bụng căng tròn, tiểu Chu khi lái xe còn cười và nói rằng chỉ thiếu chút nữa là phải ngồi xổm để lái xe vì cơ bản không ngồi xuống được.

Về tới phòng ở của mình, Tiêu Hiểu Bạch đặt Lý Dũng xuống: “Bé Dũng ngoan, ngồi xem ti vi nhé, chú đi nấu nước nóng, tắm nước nóng xong đi ngủ”.

“Vâng!”. Lý Dũng cầm điều khiển ti vi bắt đầu chọn chương trình, Tiêu Hiểu Bạch nhìn qua rồi bước vào nhà bếp, bật bếp ga, nấu nước tắm. Đành lòng vậy, vì bình nóng lạnh hỏng từ lâu lắm rồi, chị Vương luôn nói là sẽ sửa ngay, nhưng rồi vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Bận việc một lúc, Tiêu Hiểu Bạch bước ra khỏi nhà bếp.

Trong phòng, Lý Dũng đang trừng trừng nhìn vào màn hình ti vi, hai tay xoắn chặt, tựa như sợ hãi.

Tiêu Hiểu Bạch nhìn vào ti vi, anh giật nảy mình, ti vi đang chiếu bộ phim về chiến tranh thời cổ đại, trên chiến trường, một dũng sĩ dùng dáo dài đâm một nhát xuyên qua thân thể của 3 địch quân, máu phun đầy mặt anh ta.

Tiêu Hiểu Bạch vội bước lên, tắt hẳn ti vi, sau đó dùng ánh mắt qưở trách nhìn Lý Dũng.

“Bé Dũng, không phải chú đã nói với cháu rồi sao, chú không cho cháu xem phim đánh giết loại này cơ mà”. Tiêu Hiểu Bạch lo lắng là có căn cứ, Lý Dũng đã trải qua sợ hãi vì bố giết chết bà, ám ảnh trong lòng đó mãi mãi không thể xóa nhòa, loại phim bạo lực sặc mùi tanh của máu sẽ gây nên một ảnh hưởng rất lớn trong cuộc đời, có lẽ sẽ gây nên biến đổi xấu về tâm lý.

“Không xem thì thôi! Cháu chẳng thiết, toàn giả dối”. Lý Dũng nhăn nhó quay mặt đi.

“Bé Dũng, loại phim này chính là giả mà, sau này đừng xem loại phim giẻ rách này nữa, xem nhiều loại phim trẻ em ấy, còn học được nhiều điều bổ ích hơn”. Tiêu Hiểu Bạch nhận ra mình vừa nói những lời quá nghiêm khắc nên vội dịu giọng an ủi bé.

“Bảo cháu xem cháu cũng không thèm xem nữa, người đâu có thể dễ dàng đâm xuyên qua được, lúc bố dùng móc thịt móc thịt bà. Còn phải dùng búa đập chan chát ấy mới xuyên qua được, sức lực đâu mà đâm một nhát xuyên qua cả 3 người”.

Tiêu Hiểu Bạch nghe câu nói ấy, phút chốc đờ người ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.