Rời khỏi nhà Chu Hiểu, tiểu Chu lái xe sang khu Bắc đường Nhị Hoàn.
Theo Tô Khiết (vợ Chu Hiểu) thuật lại, sản nghiệp của Chu Hiểu chủ yếu là nghề dịch vụ khách sạn nhà hàng, về công việc làm ăn chưa hề nghe nói có cạnh tranh gì đó với bất cứ ai. Phần lớn tinh thần và sức lực, anh ta dồn vào lĩnh vực vui chơi giải trí, khách sạn chỉ quản lý dưới hình thức cổ phần.
Bất động sản, anh ta gần như mới bước chân vào, mảnh đất ở đoạn đường Bắc Nhị Hoàn là do anh ta mua đất, đang xây dựng một khách sạn, dự kiến tháng 3 năm sau sẽ hoàn thành.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn trên bản đồ, từ công trường đang thi công này đến tiểu khu Cảnh Lam không xa, chỉ qua vài điểm đỗ xe buýt, từ cự ly ấy hung thủ có thể thực hiện được, xem ra nghi vấn từ công trường này khá lớn. Uống xong cốc trà, nói vài câu xã giao, nhóm Tiêu Hiểu Bạch 3 người rời khỏi nhà Tô Khiết.
Ngồi trên xe, Tiêu Hiểu Bạch vẫn thấy không yên lòng, linh cảm không tên vẫn làm anh rối trí. Tiêu Hiểu Bạch có một cảm giác, chân tướng của sự việc chỉ cách anh một đường tơ, mà lại ở ngay trước mắt, nhưng lại không biết chân tướng này nó như thế nào.
“Anh Tiêu, đến nơi rồi”. Tiếng nói của tiểu Chu làm anh bừng tỉnh.
Xe đỗ lại trước một công trường xây dựng đang bộn bề công việc.
Đây là khu vực sầm uất của thành phố, nên công ty xây dựng phải lập tường vây 4 phía, chưa vào giai đoạn hoàn công nên cả tường ngoài của tòa nhà phải căng đầy lưới phòng hộ.
Trong công trường có mấy công nhân đang đứng, thấy nhóm Tiêu Hiểu Bạch 3 người bước vào, đều ngẩng lên nhìn, nhưng vẫn tiếp tục làm công việc của mình.
Một người tuổi trung niên trông giống như cai thầu, nhìn thấy cảnh sát liền bước tới, đưa thuốc lá ra mời: “Các vị có việc gì? Chúng tôi ở đây là công ty xây dựng của Trương gia gia, có việc gì xin cứ nói”.
Tiêu Hiểu Bạch giơ tay ngăn động tác mời thuốc của người này: “Tôi không cần biết công ty này của thiếu gia, đại gia nào, đừng mang thứ đó ra nói với chúng tôi. Nhưng nói lại, chúng tôi đến không phải để moi móc gì, chỉ là tìm hiểu vài việc nho nhỏ, chỉ cần anh phối hợp, rất nhanh sẽ kết thúc thôi”.
“Được, tôi xin nghe, có việc gì tôi nhất định sẽ phối hợp”.
“Gần đây, ở chỗ các anh có xảy ra ẩu đả hay đánh nhau không? Có người đánh nhau bị thương vào đầu hay rách mũi rách mồm gì đó không?”
“Ồ, nghe anh nói này, chúng tôi ở đây có một số công nhân, ai rỗi hơi mà đi đánh nhau, nếu có chỉ là chơi đùa thôi”. r
“Này, anh có đùa với chúng tôi không đấy, việc này liên quan đến 2 mạng người, nếu anh không muốn phối hợp, thì cũng được, đợi tôi xin lệnh khám xét, công việc phải dừng lại để kiểm tra”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nói vừa giả vờ quay người bước đi.
“Đừng mà, chúng ta nói tiếp đi, tôi có nói không được đâu?!”. Người cai vội giữ Tiêu Hiểu Bạch lại.
“Nghĩ ra chưa? Nếu nghĩ ra rồi thì nói mau”.
“Là thế này, trước ít ngày, có 2 công nhân khuân vác đánh nhau, một là thằng “Thanh ấm đầu”, nó lấy gạch choảng vào đầu thằng kia, may mà không nặng lắm. Mọi người phải đưa vào viện. Thanh ấm đầu thấy đánh rách đầu thằng kia thì sợ quá, tình nguyện trả hết chi phí chữa bệnh, tôi phải ra mặt giải quyết, ỉm vụ này đi, không báo lên trên, nào ngờ các anh biết nhanh thế”. Người cai nói xong liền móc ví định rút tiền ra.
“Anh làm gì vậy?”. Tiêu Hiểu Bạch có chút bối rối.
“Cầm lấy, để anh em uống trà. Việc này nhỏ, bỏ qua nhé”. Thì ra người cai nghĩ các anh đến vòi tiền.
Tiêu Hiểu Bạch nhét tiền trả lại anh ta: “Chúng tôi đến để điều tra, không phải đến vì tiền. Nếu anh còn dám thế, tôi sẽ đưa về Cục Công An, thật đấy. Được rồi, nói tiếp, ngoài việc đánh nhau ấy, có còn vụ ẩu đả nào nữa không?”
“Thật sự không còn, chỉ một vụ ấy tôi đã đủ sợ rồi”. Người cai cuộn tiền lại cầm trong tay, lúng túng không biết làm gì nữa.
“Có vụ nào dùng cốt thép đánh nhau không?”.
“Không có, dùng cốt thép đánh nhau thật, thì chỉ có mất mạng, nếu có việc này, không cần anh phải đến tìm, tự tôi phải gọi điện báo án ấy chứ”.
“Thật sự không có à?”. Tiêu Hiểu Bạch vẫn nghi hoặc.
“Không có, ở đây ngang ngược nhất là thằng Thanh ấm đầu, cũng không dám dùng cốt thép đánh nhau, nói gì đến người khác?”. Người cai thề sống thề chết.
“Đi, đưa chúng tôi đi gặp Thanh ấm đầu”.
“Nó còn đang làm ở trên cao, tôi đi gọi giúp anh”.
“Đi, ta cùng đi”. Nhóm Tiêu Hiểu Bạch 3 người cùng người cai đi về hướng giàn dáo của tòa nhà.
Người cai đưa cho mỗi người một chiếc mũ phòng hộ: “Đội lên, trên giàn dáo có lúc có chút bê tông rơi xuống đấy, đội lên để bảo vệ cái đầu”.
“Cám ơn”. Trong thoáng chốc khi giơ tay đón lấy chiếc mũ an toàn, Tiêu Hiểu Bạch như thoáng nghĩ ra điều gì đó, anh hơi khựng lại, nhưng lại không nhớ ra mình đã nghĩ ra điều gì.
Đến trước khung giàn dáo, người cai chỉ bóng người trên cao: “Chính là nó, Thanh ấm đầu đấy”. Người cai khum tay như chiếc loa gào lên trên mấy tiếng, Thanh ấm đầu từ từ tụt xuống.
Thanh ấm đầu tên thật là Tôn Thanh, là cậu trai trẻ khoảng 20 tuổi, mắt to, lông mày chổi xể, tóc rễ tre đen mà thô, dựng lên tua tủa, nhìn đã nhận ngay ra thuộc loại người thô bạo.
“Tìm tôi có việc gì vậy?”. Tôn Thanh có vẻ lo lắng.
“Trước ít ngày, đánh nhau là cậu à? Tối hôm kia cậu ở đâu?”
“Tối hôm kia đến lượt tôi và thằng Hắc tử phải canh đêm, ngủ đêm ở công trường”. Khi Tôn Thanh trả lời, Tiêu Hiểu Bạch để ý thấy hai tay cậu ta liên tục mài mài trên miệng túi quần, người đã run run.
“Phải thật thà khai báo, tối hôm kia cậu làm cái gì? Ở đâu?”
Lời Tiêu Hiểu Bạch vừa dứt, Tôn Thanh giật mình, nhanh như con thỏ nhảy dựng lên rồi ù té chạy. “Bắt lấy nó”. Cả mấy người vội vàng đuổi theo. Nghe tiếng hô của Tiêu Hiểu Bạch, công nhân xung quanh đều dừng tay làm việc, nhìn lên ngơ ngác.
Tôn Thanh chạy rất nhanh, cậu ta rất thuộc địa hình, bọn mấy người Tiêu Hiểu Bạch thì vừa chạy vừa lo dẫm đạp vào sắt thép xếp ngổn ngang, cự ly đã xa dần, Tôn Thanh sắp vượt ra khỏi công trường.
Đúng lúc này, bên bức tường bao xuất hiện một người, đá thẳng vào chân Tôn Thanh: “Cho mày chạy này!”.
Tôn Thanh ngã văng ra khá xa, lồm cồm bò dậy không nổi, tiểu Chu và tiểu Tiền đã kịp tiến tới, ghì cậu ta lại, nhìn xuống, chân cậu ta đã tuột một đám da, máu đang rỉ ra.
Đạp ngã Tôn Thanh cũng là một cậu trai trẻ, cậu ta tiến lại, nhìn xuống chân Tôn Thanh, nhổ một bãi nước bọt: “Cho đáng!”. Sau đó ngang nhiên bỏ đi.
“Thằng này là đồng hương của thằng bị Tôn Thanh đánh rách đầu hôm trước đấy, lần này coi như nó đã báo thù”. Người cai giải thích vậy.
“À !”. Tiêu Hiểu Bạch gật đầu, quay sang nhìn chòng chọc vào Tôn Thanh: “Sao? Khó chịu lắm à, thật thà khai báo đi, tối hôm kia cậu ở đâu, làm những việc gì? Nói mau!”.