[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 3 - VUI CHƠI ĐẾN CHẾT-Chương 13 : Công nhân xây dựng




Chậm rãi, không mục đích bước đi trên hè phố, trí óc Tiêu Hiểu Bạch đã có phần rối loạn: Bước tiếp theo phải làm như thế nào? Lại phải bắt đầu từ đâu để truy tìm hung thủ? Vận động viên điền kinh, môn phóng lao? Hay đối thủ làm ăn của Chu Hiểu? Kẻ ngưỡng mộ Trần Doanh Doanh, tình địch? Nhưng phải tìm kiếm như thế nào?

Nếu điều tra theo những hướng này sẽ gặp nhiều khó khăn và nguy cơ tiềm ẩn khó lường, vì trong những nhóm đối tượng ấy chẳng có con người cụ thể nào, mà trong hoàn cảnh thiếu chứng cứ, việc điều tra như vậy lại tồn tại mối nguy hiểm rất lớn, dễ sản sinh ra những phán đoán sai lầm.

Đang suy nghĩ,anh có điện thoại, Tiêu Hiểu Bạch nhìn xem, là tiểu Chu gọi tới.

“A lô, anh Tiêu, đã có kết quả xét nghiệm của phòng kỹ thuật, họ vừa điện cho tôi.

“Kết quả thế nào?”. Một lát sau anh mới lấy lại được tinh thần.

“Dấu vết cầm nắm là do trên tay đối phương có nước muối và chút chất bê tông, nên để lại dấu vết bàn tay trên thanh cốt thép. Tôi đã hỏi, tỷ lệ nước muối vừa đúng với tỷ lệ chống đông kết nhanh của bê tông, như vậy đối phương rất có thể là công nhân trong công trường xây dựng”.

“Còn nữa, đoạn trước của thanh cốt thép có dấu vết va đập với kim loại, vì xuyên vào cơ thể của hai người, bị máu dính đầy, nên chúng ta không chú ý đến, đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật nói, đây có lẽ là 2 cây cốt thép cùng loại va đập vào nhau với tốc độ cao tạo thành.

“Vẫn còn nữa, phòng kỹ thuật cho biết trên đó còn phát hiện ra vết máu lạ, qua kiểm tra DNA, không thuộc về máu của Chu Hiểu và cũng không thuộc về Trần Doanh Doanh, như vậy có thể nói, hung thủ rất có thể cầm thanh cốt thép này vật lộn với người nắm thanh cốt thép cùng loại, và trong đó có một người đã bị thương.

Tiêu Hiểu Bạch tắt điện thoại, ngăn một chiếc xe tắc xi, lao nhanh về Cục Công An.

Ngồi trong xe, anh suy nghĩ về khả năng của sự việc này: Một công nhân, quen làm công việc nặng nhọc, sức khỏe cũng đạt mức như vận động viên, nếu anh ta được huấn luyện cơ sở về thể dục thì việc phóng lao cũng có thể thực hiện được. Đây cũng là nguyên cớ tại sao hắn lại là nghiệp dư và ngoài nghề. Tương tự, nguồn gốc của thanh cốt thép cũng rất dễ giải thích, công trường xây dựng, lại không có cốt thép hay sao?

Nhưng có một vấn đề là: Vì sao hắn lại giết hại Chu Hiểu và Trần Doanh Doanh, chẳng lẽ Chu Hiểu nợ tiền lương của công nhân xây dựng? Trần Doanh Doanh là một sinh viên đại học, khả năng gây thù kết oán với công nhân là rất nhỏ. Hơn nữa, dấu vết va đập trên thanh cốt thép và vết máu lạ chứng tỏ người công nhân này đã từng ẩu đả với người khác, thế thì việc vật lộn, ẩu đả xảy ra ở đâu?

Nếu hung thủ đúng là một công nhân xây dựng, thì hắn ta đi theo dõi Chu Hiểu như thế nào? Làm sao trốn tránh khỏi sự chú ý của nhân viên bảo vệ tiểu khu Cảnh Lam khi ra vào tiểu khu được.

Tiểu khu Cảnh Lam là khu vực đã kết thúc việc xây dựng mở rộng, cũng không có công trình nào đang thi công. Như vậy, thanh cốt thép có thể là do mang từ công trường đến, hắn làm thế nào mà tránh được sự chú ý của mọi người khi đem theo thanh cốt thép đến tiểu khu Cảnh Lam?

Bao nhiêu nghi vấn, quay cuồng trong óc Tiêu Hiểu Bạch, nhiều cách nghĩ còn lộn xộn cùng xuất hiện. Tiêu Hiểu Bạch muốn tìm ra đầu mối hợp lý nhất để xâu chuỗi lại, nhưng rồi lại thấy cơ bản không thể tìm ra, tất cả các manh mối đều lần lượt nát vụn.

Không rõ bao lâu, tắc xi đã về đến cổng Cục Công An, Tiêu Hiểu Bạch bừng tỉnh, trả tiền xe xong, anh tất tả chạy vào Cục.

“Cuối cùng thì việc thế nào, báo cáo giám định đâu? Đưa cho tôi xem”. Tiêu Hiểu Bạch không hề chú ý đến những việc khác, vừa xông vào vừa thở hổn hển, vừa nói với tiểu Chu.

“Ở đây, vừa được đưa tới”. Tiểu Chu đưa ra bản báo cáo.

Tiêu Hiểu Bạch đọc rất kỹ, rất lâu, tất cả tin tức sử dụng được đều đã được tiểu Chu thông báo cho anh, điểm duy nhất còn bỏ sót chính là ở đầu được mài nhọn của thanh cốt thép có lượng nhỏ chất bê tông và chất vôi bột.

Suy nghĩ một lát, Tiêu Hiểu Bạch đặt bản báo cáo xuống.

“Thanh cốt thép ấy đã mang về chưa?”.

“Đã mang về, đặt ở phòng vật chứng ấy, đợi anh về xem, phòng kỹ thuật phát hiện ở ngay sát đầu trước của thanh cốt thép có vết va đập mạnh và một vết ma sát, vì trước đó máu trùm lên nên chúng ta không chú ý đến”. Tiểu Chu dùng tay làm cử chỉ ước lượng độ dài vết trượt.

“Đi, ta đi xem xem”.

Trong phòng vật chứng, Tiêu Hiểu Bạch tay đeo găng, cầm lên thanh cốt thép, vết cầm nắm trên thanh cốt thép đã bị đồng nghiệp ở phòng giám định cạo đi tí chút, nhưng cơ bản vẫn còn tồn tại.

Tiêu Hiểu Bạch theo dấu tay cầm trên thanh cốt thép, ướm bàn tay mình vào rồi cầm lên, sau đó hướng đầu nhọn đã mài về phía trước, đây vẫn là cách cầm lao, không sai lệch gì theo suy đoán lúc trước.

Nếu theo vết va đập và vết ma sát trượt trên thanh cốt thép để xem xét thì vết tay cầm là không đúng, vì không ai cầm vũ khí ngược tay để đánh nhau với người khác. Như vậy, tức là vết tay cầm là vết cầm khi phóng đi để lại.

“Vết máu lạ ở đâu? Phòng kỹ thuật nói thế nào?”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi tiểu Chu.

“Họ nói ở phần đuôi thanh cốt thép, đã rửa qua nước lã, nhưng vẫn còn dính lại lượng rất nhỏ, đã kiểm nghiệm, vết máu này không trùng với ADN của 2 nạn nhân, nên họ đã ghi vào trong biên bản”.

“Có phán đoán vết máu đó hình thành từ máu phun thành tia hay máu nhỏ giọt không? Nếu là nhỏ giọt thì ở độ cao tương đối là bao nhiêu hoặc có dấu đâm xuyên gì không?”

“Đồng nghiệp phòng dấu vết dùng chất thử kiểm tra vết máu, theo phương thức hình thành vết máu thì đó là hình thành từ dạng nhỏ giọt, độ cao tương đối khoảng trên dưới 50 xăngtimet”. Tiểu Chu suy nghĩ rồi trả lời.

Tiêu Hiểu Bạch cầm thanh cốt thép lên, làm thành cây gậy, hướng về trước ướm thử vài nhát. Nếu ở phần đuôi thanh cốt thép có dấu máu nhỏ giọt thì nhất định phải hình thành khi gần sát với cơ thể người cầm thanh cốt thép này, từ độ cao của máu nhỏ giọt để suy đoán thì đối phương bị thương phải ở phần đầu.

“Tiểu Chu, cậu đi gặp Trương Yến nói cô ta bố trí kiểm tra ở các bệnh viện các trường hợp vào nhập viện, đặc biệt từ các công trường xây dựng lân cận xem có trường hợp bị thương vào đầu, hoặc là nạn nhân của các cuộc ẩu đả đánh nhau ở công trường xây dựng không, tính cả những trường hợp bị đổ máu mũi. Trọng điểm điều tra là ở gần tiểu khu Cảnh Lam hoặc công trường thi công xây dựng nhà của Chu Hiểu”.

Suy nghĩ, Tiêu Hiểu Bạch nói tiếp một câu: “Đúng rồi, đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi đợi cậu trên xe, gọi thêm tiểu Tiền, chúng ta đến nhà Chu Hiểu, tìm hiểu về hành tung và khả năng tranh chấp trên thương trường. Có lẽ còn phải đi công trường của anh ta nữa đấy”.

Tiêu Hiểu Bạch cầm chìa khóa xe đi về chỗ đỗ xe trong sân, trong lòng anh vẫn có cảm giác là lạ, vụ án này hình như đã có sai lầm, tuy hiện tại đã có thêm manh mối nhưng anh vẫn có cảm giác, nhất định mình đã bỏ qua một chỗ nào đó.

Lần này đi đến công trường xây dựng tìm kiếm manh mối, liệu có thành công không? Tiêu Hiểu Bạch có nỗi lo thấp thỏm không yên. Vụ án này tuy nhận về mới 2 ngày, nhưng chỗ nào rồi cũng thấy không đúng. Hung thủ, cuối cùng là kẻ thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.